Mọi người đều mừng rỡ, Thiên Quân nói với họ một câu thôi cũng là vinh hạnh đặc biệt lắm rồi, nói đến thì họ cũng chỉ từng nghe nói về Thiên Quân trong truyền thuyết, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được Thiên Quân.
Bên kia lại có một đám người cảm thấy kinh ngạc.
Hai thủ lĩnh của hai thế lực lớn là Bắc Thanh và La Thần Hi sau khi nhìn thấy đôi mắt đó lòng cũng chùng xuống đáy cốc, quả nhiên Thiên Quân Môn có đại tài phù trợ.
Khí Nguyên Tông và Thành Chủ Phủ họ dù có thực lực mạnh đến đâu cũng không thể lay động địa vị của Thiên Quân Môn. Thiên Quân Môn khiêm tốn nhưng trong sự khiêm tốn của họ lại chứa nguồn năng lượng kinh thiên động địa.
“Ầm ầm!”, mây trời sấm chớp giật đùng đùng, đôi mắt đó nhìn chàng trai sờ vào Tượng Thần của mình bên dưới cũng hiện lên vẻ tán thưởng.
“Tiên Thiên nhập môn mà có thể chạm vào Tượng Thần của ta, chàng trai này lợi hại, truyền Lôi Vân Chi Nhãn cho cậu xem như để lại một cơ duyên”, Lôi Vân Thiên Quân nói rồi, một luồng sáng phát ra từ trong đôi mắt của cụ ta bắn thẳng lên đỉnh đầu của Dương Hạo.
Sau đó gió mấy lại chuyển động lần nữa, cuối cùng biến mất không còn bóng dáng. Mây gió biến mất, đôi mắt đáng sợ và uy lực khiến người khác run sợ cũng biến mất.
Bắc Thanh và La Thần Hi cảm thấy cả người nhẹ nhõm, sau đó nhìn nhau một lúc rồi lại cười khổ.
Mấy trăm năm nay, họ đều ngầm đối đầu với Thiên Quân Môn, mặc dù Thiên Quân Môn từng có Thiên Quân tồn tại, nhưng đó cũng chỉ là truyền thuyết, dù có thật cũng có thể đã chết lâu rồi.
Nhưng hôm nay sự xuất hiện của Thiên Quân đã khiến họ cảm thấy bất lực, giống như Thiên Quân Môn đang lừa bịp, đang trêu đùa hai thế lực họ.
“Ầm!”, ngay khi Dương Hạo chạm vào Tượng Thần thì cảm nhận được có một luồng khí tức dồi dào rót vào trong đầu mình.
Khí tức như có như không nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ, dù sao cũng là đạo mà tiền bối đại tài lĩnh hội được, lúc này đơn giản như mình tự lĩnh hội, nhưng mặc dù thế Dương Hạo vẫn ngây người.
Cậu nhìn thấy một bóng lưng đang dạo bước bên hồ, người kia bỗng ngẩng đầu lên, bầu trời chuyển động dữ dội, các đám mây chia cắt với nhau, từng đường sấm chớp xuất hiện.
Cho dù là dạo bước hay ngẩng đầu lên nhìn trời và sự chuyển động của tầng mây đều mang theo luồng khí tức mạnh mẽ, vô thức khiến Dương Hạo chìm vào trong đó như thể biến thành bóng lưng áo xanh đó.
“Đạo cao thâm khó lường; đạo, không hình không bóng; đạo không ở nơi đâu, trong lòng có đạo ắt tự lĩnh hội”, giọng nói lúc rõ lúc không phát ra từ bóng lưng áo xanh đó.
Nghe được câu này, Dương Hạo tức khắc rơi vào trong cấp bậc cao hơn, lúc này cậu như hòa vào trong khí tức của đạo đó, trong đầu cũng được in dấu của đạo.