“Quay lại!”, Phong Thiên Không hét lên một tiếng, chỉ vào Dương Hạo, sát khí ngút trời.
Dương Hạo cau mày, Phong Thiên Không này không biết xấu hổ hơn cậu nghĩ nhiều. Cậu cảm giác cơ thể của mình bị triệu hồi trở lại chiến đài một lần nữa.
“Vù!”, một bóng người xuất hiện trước mặt cậu, chính là một cao thủ bước bốn cảnh giới Ngân Linh trong đội của Dạ Tử Tiêu.
Áo choàng màu máu, đôi mắt khát máu. Thanh niên đó giống như một ác ma, nhìn chằm chằm vào Dương Hạo, sát khí ngút trời.
Người này là thuộc hạ mạnh nhất dưới trướng Dạ Tử Tiêu, Huyết Y.
“Huyết Y, không cần quá miễn cưỡng”, đột nhiên cảm thấy Huyết Y sau lưng mình đột nhiên bị đưa tới chiến đài, Dạ Tử Tiêu cau mày nói.
Huyết Y là trợ thủ đắc lực nhất dưới trướng hắn, hắn đương nhiên không muốn người này chết trong tay Dương Hạo. Về phần Huyết Y có thể thắng được Dương Hạo, hắn hoàn toàn chưa từng nghĩ tới. Dương Hạo hiện tại, đến bản thân hắn muốn đối phó cũng vô cùng khó khăn.
“Huyết Khô Lâu!”, Huyết Y hét lên một tiếng, phía sau xuất hiện một vũng máu, sau đó một bộ xương trỗi dậy từ vũng máu, tràn đầy khí thế giết người vô tận.
“Grừ!”, gầm lên một tiếng, bộ xương máu lập tức lao về phía Dương Hạo, khí tức mãnh liệt khiến cậu cảm nhận được ma khí trong cơ thể đang cuộn trào.
“Chỉ là tà vật, chết đi cho ta!”, một luồng ánh sáng ngưng tụ trong tay Dương Hạo, sau đó ánh sáng màu vàng lập tức bắn ra. Một chưởng, mang theo năng lượng đáng sợ, nhắm thẳng vào Huyết Khô Lâu.
“Ầm ầm!”, toàn bộ chiến đài chấn động kịch liệt, sau đó huyết mạch tụ lại thành Huyết Khô Lâu của Huyết Y lập tức bị hóa thành vũng máu rồi biến mất.
Một chưởng, phá vỡ huyết mạch chi lực. Năng lượng của Dương Hạo, khiến cho Huyết Y tâm như chết lặng. Chưởng này với lực va chạm đáng sợ, trực tiếp phá vỡ huyết mạch tự hào của hắn, khiến hắn bị thương nặng.
“Phụt!”, máu liên tục phun ra từ miệng, Huyết Y lùi xuống sàn đấu, trong mắt hiện lên một tia không cam lòng, quay quay trở lại phía sau Dạ Tử Tiêu.
Bị đánh bại trong một chiêu, đó là một cơn ác mộng đối với Huyết Y.
Đứng trên chiến đài, Dương Hạo đưa mắt nhìn Phong Thiên Không, giọng nói như cầu vồng: “Ông lão đáng chết, tới đây! Để tôi xem xem, ông còn định dùng bao nhiêu thủ đoạn đê tiện với tôi? Cứ thoải mái đi, tôi sẽ tiếp từng người một”.
Âm thanh vang vọng cả quảng trường, trên người Dương Hạo tỏa ra luồng ý chí mạnh mẽ ngút trời. Cậu không hề sợ hãi nhìn Phong Thiên Không, khóe miệng hiện lên một nụ cười ngông cuồng.
Một tiếng vang trời, khiến cho không ít đệ tử run lên trong lòng. Đó là ai, đại trưởng lão Phong Thiên Không cao cao tại thượng, là sự tồn tại mà bọn họ phải vô cùng kính nể. Dương Hạo thân là đệ tử tinh anh, lại dám phát ngôn ngông cuồng như vậy, đây là chuyện mà bọn họ không thể tưởng tượng nổi.
“Huynh kém xa so với cậu ấy”, Bắc Mang Xuyên khẽ thở dài trong đám người, Bắc Mang Thanh ở bên cạnh anh ta cũng khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên sự chấn động.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!