“Nếu hai người thắng được tôi thì có thể đi, nếu không thì chết”, Dương Hạo giơ Hỏa Nha Kiếm lên chỉ về phía hai người Tiêu Sóc.
“Cậu, muốn chết hả?”, bị một cảnh giới Kim Linh chỉ vào mặt như thế, Tiêu Sóc cảm thấy cực kỳ mất mặt, ông ta lạnh lùng nói, sau đó cả người lập tức đến gần Dương Hạo.
Dương Hạo híp mắt lại rồi vung mạnh Hỏa Nha Kiếm ra, một luồng kiếm quang như tia chớp xoẹt qua không gian trước mặt, cơ thể Tiêu Sóc bị đánh lùi về sau.
“Kiếm ý!”, Tiêu Sóc đổi sắc, sau đó nhìn Tạ Vân Khánh đưa mắt ra hiệu.
“Giết!”
“Giết!”, đằng sau hai người gần như cùng lúc xuất hiện huyết mạch quang mang, Linh Xà của Tiêu Sóc và Thiên Ưng Huyết Mạch của Tạ Vân Khánh.
“Xì!”
“Ầm!”, khí tức Tiên Thiên mạnh mẽ bao trùm lấy nơi này, Dương Hạo cảm nhận được áp lực rất lớn.
Cậu vẫn giữ vẻ nghiêm túc, sau đó Hỏa Nha Kiếm tung ra mấy chục nhát kiếm, mỗi nhát đều cực kỳ chuẩn xác, kiếm quang sắc lẻm bay múa trong không trung tấn công vào hai huyết mạch cực mạnh đó.
“Ầm! Rầm!”, cơ thể lùi về phía sau, khóe miệng Dương Hạo xuất hiện một vệt máu, cậu đã trúng đòn tấn công của Linh Xà Tiêu Sóc khi va chạm vừa rồi, bị thương nhẹ.
Sau khi bị thương lại càng kích phát sự hung hãn trong lòng cậu, trong đôi mắt đó hiện lên vẻ u ám, ma ý cuồn cuộn ngút trời, bùng nổ hoàn toàn.
“Giết!”, sau khi hét lên một tiếng dài, cả bầu trời đều là kiếm ảnh của Hỏa Nha Kiếm, ánh sáng màu đỏ đó như một màn sáng bao trùm lấy hai cao thủ mới bước vào Tiên Thiên.
“Huyết Luyện Cửu Kiếm, Kiếm Cửu, tiêu diệt!”, giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó cảm nhận được kiếm ý đáng sợ bùng nổ ra từ trong màn sáng đó.
“Xì!”, tiếng rít gào sắc lẹm vang lên, cây cỏ và đất đá, nhà cửa trong vòng mấy chục mét xung quanh đều tan tành dưới kiếm ý này.
Bụi cát bay đầy trời, sau khi mọi thứ lắng xuống, ông Hoắc mới nhìn rõ tình hình bên trong.
Thiếu niên một người một kiếm vẫn đứng thẳng tắp ở đó, hai cao thủ mới bước vào Tiên Thiên đều nằm hai bên trái phái của cậu, đã hoàn toàn không còn hơi thở nữa.
Chết rồi, Dương Hạo giết chết Tiên Thiên khi chỉ ở cảnh giới Kim Linh, hoàn thành một kỳ tích đáng kinh ngạc, ít nhất đây là lần đầu tiên ông Hoắc nhìn thấy chuyện như vậy, cảm thấy khiếp sợ đến mức không còn từ nào có thể hình dung được.
“Phù! Vẫn kém một chút”, Dương Hạo cúi đầu xuống nhìn ngực của mình, nơi đó bị ép lõm vào trong, xương ngực đã bị gãy vài cái.
Vừa nói xong cậu không kiềm chế được nữa nôn ra một ngụm máu, sau đó sắc mặt dần khôi phục lại một chút.
Cậu không khỏi than thở: “Huyết Luyện Cửu Kiếm có sức tấn công hơi yếu với đối thủ hiện tại của mình, nếu có thể có được kiếm thuật mạnh hơn, thực lực của mình có thể cao hơn một chút”.
“Cậu đã đủ mạnh rồi, cảnh giới Kim Linh cấp ba giết chết Tiên Thiên, trong ký ức sống một trăm năm của tôi vẫn chưa từng có trường hợp này”, ông Hoắc ở phía sau cậu nói.