Hơn nữa, Du Phi bây giờ vẫn đang giữ một đường dây, đường dây liên hệ với La Vân, đường dây này đối với Phong Thiên Không mà nói, lợi ích không phải lớn tầm thường.
Nhưng bây giờ, Du Phi đã chết, mọi thứ đều bị hủy rồi.
“Cho dù ngươi là ai, ta nhất định sẽ điều tra ra!”, Phong Thiên Không nhìn chằm chằm số 17 xếp đầu tiên, trong mắt hiện lên sự u ám.
Sự thay đổi thứ tự vừa rồi trên bảng trảm yêu, còn có chuyện ấn linh hồn của Du Phi bị vỡ nát xảy ra, Phong Thiên Không trực tiếp xác định rằng số 17 chính là hung thủ đã giết chết Du Phi.
Không quan tâm đến chuyện trong học viện Linh Không, lúc này, Dương Hạo đang một mình tu hành trong huyễn trận thảo mộc.
Mỗi tay cậu cầm một viên tinh túy ngọc linh hồn, còn trên vị trí thiên linh trên đỉnh đầu cậu, có một luồng ánh sáng màu xám đang không ngừng nhấp nháy.
Tu hành vạn tử bất diệt hồn, cậu đã tiến vào trạng thái nhập môn, tận dụng năng lượng bổ sung linh hồn trong tinh túy ngọc để cường đại linh hồn của cậu.
Bí thuật kinh người này có ba cấp độ. Một là hồn chủng, hai là thành anh, ba là thân chân. Sau khi trải qua một ngày một đêm tu hành, trong đầu Dương Hạo đang không ngừng ngưng tụ hồn lực, trùng kích hồn chủng.
Linh hồn bị tiêu hao lúc trước dần dần khôi phục lại, trong biển thức của Dương Hạo xuất hiện một vòng xoáy màu xám, ở chỗ sâu trong vòng xoáy có một vầng sáng cực kỳ chói mắt.
Cùng với việc tinh túy ngọc dần tiêu hao, vòng xoáy trong biển thức của Dương Hạo càng lúc càng lớn, hồn chủng sáng chói đang không ngừng lớn lên.
Cho tới ba ngày sau, việc tu luyện của cậu mới có thể kết thúc. Nguyên nhân là do tinh túy ngọc đã dùng hết.
“Vẫn không thể đạt tới cảnh giới hồn chủng”, khẽ thở dài một hơi, Dương Hạo lại đột nhiên nở nụ cười.
Nếu như thật sự dễ dàng như vậy, vậy thì vạn tử bất diệt hồn này đã không đáng sợ đến vậy rồi.
“Tiếp theo, kim nham chi thân cũng cần rất nhiều kim loại quý. Trong tay mình hoàn toàn không có những kim loại như vậy. Còn về kim nham tuyệt bộ, bí thuật này là bí thuật tự hoại, không tu luyện cũng được”, nghĩ một lúc, ánh mắt Dương Hạo nhìn chằm chằm vào tu vi của mình.
“Du Phi để lại nhiều đồ cho mình như vậy, không dùng chẳng phải đáng tiếc quá sao”, trên mặt mang theo nụ cười, cậu lấy chỗ đan dược lúc trước ra.
Phải công nhận rằng kế thừa mà Du Phi lấy được phong phú hơn bản thân cậu nhiều. Sư tôn đó của cậu, ngoại ba loại đạo pháp đó thì chẳng cho cậu thêm cái gì cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!