“Phù!” nhìn thi thể của Địa Thạch Viên, cuối cùng Dương Hạo cũng nở nụ cười rất tự tin. Bây giờ dù có là vương giả dị thú, cậu cũng có thể giết được rồi.
Một dòng tinh hồn đi vào trong lệnh Yêu Ma trước ngực, Dương Hạo khẽ run lên, gương mặt lộ ra vẻ vui mừng, xem ra lệnh yêu ma này không phải là vật chết, tinh hồn của vương giả dị thú thế mà lại tích thêm năm trăm điểm Công Huân lịch luyện.
“Không hổ là vua dị thú, Công Huân phải gấp năm lần dị thú bình thường”, Dương Hạo cười nói, sau đó nhanh chóng đâm Hỏa Nha Kiếm vào trong cơ thể Địa Thạch Viên.
Sau khi bị cắt, lớp biểu bì và trái tim của Địa Thạch Viên đều bị cậu tách ra.
Tim của Địa Thạch Viên là một loại nguyên liệu luyện chế đan dược, khi lấy về có thể đổi lấy một ít điểm Công Huân. Về phần bộ lông của Địa Thạch Viên, còn giá trị hơn Ám Giáp Thú gấp trăm lần, có thể đổi lấy 10.000 điểm Công Huân.
“Đỗ Diệu, hộ pháp cho ta”, ném hai thứ này vào nhẫn Hắc Vân, Dương Hạo hạ đầu gối, đổ một giọt tinh huyết vào Hỏa Nha Kiếm.
“Thịch!”, khi huyết tinh của cậu chảy ra trên thân Hỏa Nha Kiếm, nó đột nhiên kịch liệt run rẩy, như muốn chống lại sự luyện hóa của Dương Hạo, chật vật thoát ra khỏi tầm kiểm soát của cậu.
“Quả nhiên là có linh, nếu như trước đây ta luyện chế ra, nhất định sẽ không tốn bao nhiêu công sức để giết chết con Địa Thạch Viên kia”, Dương Hạo thầm nói, trong lòng càng thêm vui mừng.
Ngoài ra, cậu còn rất cảm kích Phù Nguyệt. Người phụ nữ đã trao cho cậu Hỏa Nha Kiếm, cậu đã nợ cô ta một ân tình.
“Uồm!”, thân kiếm tiếp tục giãy dụa, nhưng đã bị Dương Hạo khống chế rất chắc.
Cậu dùng linh hồn giao tiếp với Hỏa Nha Kiếm, sau đó thoải mái nói: "Ngươi không cần không cam tâm như vậy. Đi theo ta, ta có thể khiến cho ngươi phát huy ra sức mạnh chói mắt, cũng sẽ không làm mai một đi sự sắc bén của ngươi”.
Vũ khí có linh tính, vũ khí càng mạnh thì càng nhiều. Khi Dương Hạo giao tiếp với nó thông qua linh hồn của chính mình, Hỏa Nha Kiếm dường như thực sự trở nên yên tâm.
Nó không còn chống lại tinh huyết của Dương Hạo nữa, mà bắt đầu hấp thụ từng chút một. Sau khi tinh huyết đi vào lưỡi kiếm, Hỏa Nha Kiếm tỏa ra một lớp ánh sáng màu máu.
Cảm giác được kết nối với nhau xuất hiện, sự sắc bén của Hỏa Nha Kiếm dường như đã tiêm một luồng khí sắc vô tận vào cơ thể Dương Hạo. Hai mắt mở ra, chúng đều sắc bén.
Sau một giờ ròng rã, Dương Hạo mới từ từ đứng dậy. Cậu cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi kiếm của Hỏa Nha Kiếm, thanh trường kiếm đột nhiên vang lên một tiếng phấn khích.
“Vù!”, vung kiếm tạo ảnh, một tia sáng lập tức bắn ra, lao vào thân một cây cổ thụ có đường kính chừng hai thước phía trước.
"Bùm! Bùm!”, cây đại thụ đổ xuống, một vết chém gọn gàng không gì sánh được xuất hiện, chứng tỏ độ sắc bén đáng sợ của Hỏa Nha Kiếm.