Ngô Giác nhìn chằm chằm Tiêu Tâm, đột nhiên cười khẩy nói: “Ta nghĩ khả năng cao là Tiêu Tâm đang diễn trò, mau gọi Văn Tĩnh quay lại, nếu không thể diện của điện Thiên Nhất sẽ không còn chút nào!”
Thiên Tị vẫn nghiêng về phía Văn Tĩnh, ông ta phản bác: “Tam trưởng lão, ông nói quá rồi đấy. Ông có chứng cứ gì mà cho rằng Văn Tĩnh không phải đang chiếm thế thượng phong chứ?”
Ngô Giác lạnh nhạt nói: “Nhìn kỹ khuôn mặt của Tiêu Tâm, rồi lại nhìn võ công của hắn thì có thể kết luận được. Là Tiêu Tâm đang muốn đào hố chôn Văn Tĩnh, hơn nữa tên ngốc này bước một chân vào rồi”.
Tư Mã Băng cau mày nói: “Không phải nói Tiêu Tâm không tâm cơ như người khác sao, lẽ nào hắn thực sự thông minh như vậy?”
Ngô Giác chậm rãi nói: “Về thực lực, vốn dĩ thực lực của Lâm Phàm đã ngang hàng với hắn, nhưng Lâm Phàm, Thư Đồng, Triệu Quảng liên thủ lại vẫn không thể thắng được hắn, ông nói xem hắn có tâm cơ không?”
Trong lòng Tư Mã Băng không khỏi chấn động, Ngô Giác nói rất đúng. Ông ta phái Lâm Phàm, Thư Đồng, Triệu Quảng, Văn Tĩnh. Đội hình này có thể nói là đã khá mạnh, thừa sức để đối phó với Hàn Lan và Tiêu Tâm rồi, vốn dĩ hai người họ không có chút cơ hội đột phá nào.
Nhưng bây giờ, ngoại trừ Văn Tĩnh thì ba người còn lại đã thất bại quay về, như vậy rồi mà chẳng lẽ người kia không có tâm cơ sao?
Lý trí nói cho ông ta biết rằng những lời Ngô Giác nói rất có thể là sự thật. Nhưng ông ta vẫn hi vọng rằng Văn Tĩnh dưới sự kích động của mình thì có thể phát huy năng lượng mạnh nhất. Dù sao Tiêu Tâm cũng đã bị tiêu hao không ít sức lực, còn Văn Tĩnh thì năng lượng tràn đầy, cộng thêm hộ tâm nội trụ giúp đỡ, duy trì trạng thái ngang hàng chắc vẫn có thể!
Nghĩ đến đây, Tư Mã Băng khẽ lắc đầu, bác bỏ ý kiến của Ngô Giác.
Ngô Giác thở dài một tiếng, đành yên lặng xem màn thể hiện của Văn Tĩnh, hi vọng rằng hắn có thể duy trì cục diện ngang hàng với Tiêu Tâm.
Đối với biểu hiện yếu thế của Tiêu Tâm, Văn Tĩnh không hề rút ra bài học gì từ việc Lâm Phàm vừa mới thua, trong mắt hắn, Tiêu Tâm vì đã đại chiến một trận với ba người Lâm Phàm nên nguyên khí bị tổn thất nặng.
Còn bây giờ bản thân hắn trở thành ngư ông đắc lợi, dựa vào hộ tâm nội trụ nên không sợ năng lượng của đối phương, hoàn toàn có thể tấn công toàn diện. Nghĩ đến đây, Văn Tĩnh phá lên cười, Đấu Thiên Sóc trong tay lại liên tục tấn công về phía Tiêu Tâm.
Có vẻ như tình hình của Tiêu Tâm quả thực rất bất lợi, mặc dù không bị hộc máu vì chiêu vừa rồi, nhưng từ khi bắt đầu hai bên đánh ở thế ngang bằng, dần dần yếu thế hơn, đến cuối cùng thì chỉ còn khả năng tấn công chứ không thể chống đỡ!
“Tiêu Tâm, tiếp ba chiêu của ta đi, cơn lốc sóng!”, Văn Tĩnh vô cùng đắc ý, Đấu Thiên Sóc trong tay không ngừng tấn công Tiêu Tâm, ba cơn lốc đồng thời tỏa ra, bao vây Tiêu Tâm ở giữa.
Tiêu Tâm không nói một lời, dường như cũng không còn sức lực để đấu võ mồm với Văn Tĩnh, liên tục xuất chưởng mới có thể giúp Tiêu Tâm chống đỡ được chiêu này, nhưng tóc trên đầu bị năng lượng của Đấu Thiên Sóc tấn công làm cho rối bù.
“Chiêu thứ hai! Cơn lốc gầm!”, năng lượng mạnh mẽ lại ập về phía Tiêu Tâm, Tiêu Tâm không dám bất cẩn, dồn toàn lực nghênh chiến, một tiếng động lớn vang lên, cơ thể Tiêu Tâm bắn ra ngoài.