Trên thực tế cho dù mất đi một người là Triệu Quảng thì thực lực cũng không bị tổn thất quá nhiều, bởi vì khi có Triệu Quảng ở đây, tác dụng của hắn vốn dĩ cũng không lớn, chủ yếu là hai người Lâm Phàm và Thư Đồng dồn toàn lực tấn công với Tiêu Tâm.
Nhưng sự đả kích tâm lý này là khá lớn, dù sao cũng mất đi một Thiên Quân ngũ trọng, mà trước đó Lâm Phàm đã bị thương, không thể duy trì lâu được, việc này khiến cho áp lực càng thêm lớn.
Nhưng họ không hề biết rằng nếu như ngay từ đầu bọn họ đã chiến đấu với tâm thế kéo dài thời gian thì người thua cuộc đã không phải là bọn họ.
Nhưng lúc nảy trong lòng họ đã nảy sinh ra sự sợ hãi, thậm chí Lâm Phàm còn phải gọi Văn Tĩnh ở bên cạnh đang theo dõi đến trợ giúp
Nhưng Văn Tĩnh nào có ý định tới giúp chứ, trong lòng hắn đang sướng điên lên được. Bản thân đánh ngang hàng với Tiêu Tâm, mà bây giờ một mình Tiêu Tâm lại có thể đánh cho ba người Lâm Phàm, Thư Đồng và Triệu Quảng tơi tả, so sánh ra không phải biểu hiện của hắn tốt hơn nhiều so với đám người Lâm Phàm sao.
Vốn dĩ hắn nghĩ bản thân cũng đã đủ thể diện rồi, khiến cho Lâm Phàm phải cầu cứu bản thân, hắn còn muốn gì nữa? Nhưng hắn lại nghĩ tiếp rằng không thể để cho Lâm Phàm toại nguyện như vậy được.
“Lâm sư huynh, chút bản lĩnh này của ta làm sao có thể so sánh với huynh được, e là một chiêu thôi là đã bị tiểu tử này giết chết. Vì vậy xin Lâm sư huynh và Thư Đồng sư huynh hãy thể hiện sức mạnh của mình”, Văn Tĩnh quyết không giúp đỡ, trong lòng hắn tính toán, tốt nhất là để hai người này chiến với Tiêu Tâm thêm một lúc nữa, hắn sẽ là ngư ông đắc lợi, khi đó muốn chiến thắng Tiêu Tâm e là dễ như trở bàn tay.
Lâm Phàm run lên vì tức giận, nhưng đúng lúc này, Tiêu Tâm hét lên một tiếng, một chưởng mạnh mẽ mang theo lực pháp tương đập vào ngực của Lâm Phàm.
Pháp tương, đối với tu giả trên cảnh giới Thiên Quân mà nói thì không là gì cả, nhưng Thiên Quân sử dụng lực pháp tương không nhiều, bởi vì muốn tu luyện dung hòa vào cơ thể của mình thì phải có một thân thể cường tráng.
Sức mạnh của lực pháp tương trước tiên là đối với bản thân, nếu như bản thân không thể chịu đựng được năng lượng này thì làm sao có thể đối phó với đối thủ được.
Tuy nhiên nếu như dành thời gian cho việc tu luyện cơ thể vậy thì việc tu luyện cảnh giới sẽ bị trì hoãn, người tu luyện vẫn quan trọng nhất là tu vi cảnh giới, việc ngưng tụ cơ thể thì là một loại năng lực phòng ngự đối với người tu luyện mà thôi.
Tuy nhiên tâm pháp tu luyện của núi Cổ La lại khác, tu luyện núi Cổ La là một năng lượng tự nhiên, cũng là một loại phương pháp tâm linh khai thác nhiều nhất sức mạnh của cơ thể, tức là cả tu luyện bên trong và bên ngoài. Nếu như luyện thành có thể đạt tới trình độ giết người trong tức khắc.
Tuy nhiên, việc này phải cố gắng chịu đựng, bởi vì tu luyện cả hai đương nhiên sẽ có nhược điểm, tuy rằng một khi thành công nhất định sẽ chấn động các cường giả cùng cảnh giới, nhưng tốc độ tu luyện đương nhiên sẽ chậm hơn rất nhiều bởi vì còn phải tính đến cả hai khía cạnh.
Nhìn thấy những người tu luyện thiên phú không bằng mình hoặc sêm sêm với mình một bước xông pha, còn mình thụt lùi ở đằng sau, cảm giác đó đương nhiên không dễ dàng gì.
Những gì phải chịu đựng không chỉ là cảm giác khó chịu do lỗ hổng tâm lý mang lại, mà còn là sự chế giễu, mỉa mai của những người không hiểu biết.
Tiêu Tâm đã từng có trải nghiệm như vậy, nhưng vì vận may của hắn tốt, trong lúc hắn đang định từ bỏ vì bị cô độc do người bên cạnh không hiểu cho, Hàn Lan đã tới bên cạnh hắn, giúp hắn có thể kiên trì tiếp.