Lần này cũng không ngoại lệ, từ cờ hiệu của điện Thiên Nhất là có thể biết được thân phận của những người này, cộng thêm khí thế của bọn họ đều là linh thú cấp cao, lẽ nào bọn họ còn không thể nhìn ra được lai lịch của điện Thiên Nhất hay sao?
Mà mặc dù Tiêu Tâm và Hàn Lan không hề nói toạc ra, thế nhưng người tu luyện có mắt nhìn cũng vừa nhìn là biết được xuất thân của Tiêu Tâm và Hàn Lan không hề nhỏ, dám chắn đường mà đoàn người của điện Thiên Nhất đi, đôi nam nữ thanh niên này lẽ nào chán sống rồi?
Nếu như người của điện Thiên Nhất quay trở lại con đường ban đầu, vậy thì chuyện vui càng lớn hơn rồi, quả thực là danh tiếng lan xa, nhưng ẩn ý lại hoàn toàn trái ngược.
Nếu cứ như vậy lan truyền ra ngoài thì nhất định sẽ khiến cho người ta chê cười không thôi, cảm thấy điện Thiên Nhất này quả thực nay không bằng xưa, bị hai thanh niên doạ sợ phải rút lui.
Nếu ai biết được lai lịch của Tiêu Tâm và Hàn Lan thì còn cho rằng điện Thiên Nhất ngay cả núi Cổ La cũng không đắc tội nổi, lẽ nào điện Thiên Nhất có thể chịu đựng được sự sỉ nhục này?
Tiêu Tâm cười ha ha nói: “Trưởng lão Tư Mã, ông không cần phải kiêng dè Đế Viện, đây là lựa chọn của ta, không liên quan gì tới Đế Viện cả!”
Tư Mã Băng trầm giọng nói: “Tiêu Tâm, ta đã nhẫn nhịn ngươi tới như vậy, ngươi lại không biết tốt xấu, chuyện này sao có thể trách ta được. Thế nhưng dù ngươi không suy nghĩ cho bản thân thì lẽ nào lại không suy xét cho cô gái ở bên cạnh ngươi hay sao?”
Nực cười, chuyện này không phải Tiêu Tâm nói không có quan hệ là không có quan hệ được, dù tới lúc đó Tư Mã Băng có thể biện minh nhưng người của Đế Viện sẽ phản ứng thế nào? Đệ tử của mình đã bị ngươi xử lý rồi, Đế Viện sẽ không ghim hận trong lòng hay sao?
Ở trong thế giới Phong Vũ, địa vị của Đại Đế hết sức khủng bố, có không ít nguồn tài nguyên quan trọng đều được kiểm soát trong tay Đại Đế, nếu như Đế Viện thành tâm muốn làm khó thì không cần tới Đế Viện đích thân ra tay cũng có thể khiến cho điện Thiên Nhất trở nên cực kỳ thảm bại.
Vậy nên, đối với Tư Mã Băng mà nói, mặc dù trong lòng hết sức bất mãn với Tiêu Tâm, ông ta cảm thấy dù Tiêu Tâm nói rất hay nhưng trên thực tế lại không hề nể mặt mình và điện Thiên Nhất. Đại trưởng lão của Thiên Thành gì chứ, chỉ là một Vương Thành thì có tư cách gì để đệ tử chưởng giáo của núi Cổ La làm đại trưởng lão!
Tư Mã Băng biết quan hệ giữa Dương Hạo và Tiêu Tâm không tệ, đó cũng chỉ là quan hệ đồng đội xuất hiện vào lúc rèn luyện lần trước, lúc rèn luyện giúp đỡ lẫn nhau, mà sau khi rèn luyện quan hệ nhất định sẽ nhạt đi không ít, dù có được mấy phần giao tình, lẽ nào còn thật sự trở thành huynh đệ sống chết có nhau hay sao?
Mặc dù Tư Mã Băng có hiểu biết sâu rộng, thứ mà ông ta quen thuộc chỉ là mối quan hệ giữa những nơi giống như điện Thiên Nhất chứ không phải là những nơi khác. Đặc biệt là giữa Tiêu Tâm và Dương Hạo, quan hệ giữa những thanh niên sục sôi nhiệt huyết đâu phải là thứ mà ông ta có thể hiểu được?
Vậy nên Tư Mã Băng cảm thấy Tiêu Tâm chỉ là nhất thời nóng vội đưa ra quyết định, mà đại trưởng lão của Thiên Thành gì đó rất có khả năng chỉ là lời nói lừa bịp của Tiêu Tâm, có điều dù là như vậy thì bản thân cũng chẳng thể vạch trần lời nói dối của hắn.
Mặc dù Tư Mã Băng không rõ tại sao Tiêu Tâm lại cố chấp như thế, chỉ là đồng đội rèn luyện mà thôi mà phải liều mình vì Dương Hạo như vậy, nhưng trong lòng vẫn nghĩ có thể không lật mặt thì sẽ tốt hơn.
Mối quan hệ giữa Tiêu Tâm và Đế Viện không phải cứ nói không có quan hệ là không có quan hệ, nếu như tương lai Đế Viện khiển trách thì sẽ không tin vào lời giải thích của mình.
Vậy nên trong lòng Tư Mã Băng chợt động, ông ta nhìn ra được mặc dù Hàn Lan vẫn luôn không lên tiếng nhưng lại luôn giữ dáng vẻ rất quan tâm tới Tiêu Tâm, bởi thế mới nói ra những lời ban nãy.