Phong Đế cũng từng có ý định chiêu mộ bọn họ, nhưng đã bị bọn họ từ chối, còn chọc giận Phong Đế. Nếu không phải lo lắng sẽ gây ra phản ứng dây chuyền thì Phong Đế đã đích thân hủy diệt điện Thiên Nhất rồi.
Bọn họ biết Phong Đế là người rất đa nghi, nếu ông ta nghi ngờ bọn họ hai lòng thì sao?
Nếu được Kiếm Đạo Tông tiến cử thì chẳng phải một mũi tên trúng hai đích sao? Vừa có thể báo thù cho Văn Thương, vừa có thể dựa vào Phong Đế.
Vì vậy, Tư Mã Băng - Nhị trưởng lão của điện Thiên Nhất đã dẫn theo hơn năm mươi cao thủ Thiên Quân, cùng linh thú tiến về phía Thiên Thành.
“Đây là Thiên Thượng Thành, qua chỗ này sẽ đến Thiên Thành”, Tư Mã Băng lạnh lùng nói: “Hai người chắn đường chúng ta có lai lịch gì?”
“Ta nhận ra bọn họ!”, một thanh niên bên cạnh Tư Mã Băng tức giận nói: “Người đàn ông tên Tiêu Tâm, hắn cùng một giuộc với Dương Hạo, giết đại ca của ta! Còn cô gái kia là đại sư tỷ của núi Cổ La, tên Hàn Lan, là người phụ nữ của Tiêu Tâm!”
Hắn tên Văn Tĩnh, Văn Thương bị Dương Hạo giết chính là anh trai hắn, lần này, hắn đến cũng vì báo thù cho Văn Thương.
Hoàn cảnh của hắn và U Vân Nhi không giống nhau. U Vân Nhi là do bị lừa, còn Văn tĩnh biết được cái chết của anh trai, nhưng hắn không cảm thấy anh trai mình đáng chết vì sự ngu ngốc. Hắn nghĩ anh trai mình chết trong tay Dương Hạo và Tiêu Tâm thì nhất định phải đền mạng.
“Là bọn họ? Lẽ nào trong điện Thiên Nhất có gian tế của núi Cổ La? Nếu không sao bọn họ lại chặn đường ở đây?”, Tư Mã Băng trầm giọng nói.
“Ta nghĩ không phải vậy. Khả năng cao là do bọn họ muốn đến tiếp viện cho Thiên Thành, chỉ là tình cờ chạm mặt chúng ta thôi”, lần này đi có ba vị trưởng lão, Tam trưởng lão lên tiếng.
“Hừ, Tiêu Tâm này là người hại chết Văn Thương, có quan hệ thân thiết với Dương Hạo. Vậy thì chúng ta trừ khử hắn trước rồi tiến vào Thiên Thành luyện binh!”, ánh mắt Tư Mã Băng tràn ngập sát khí.
Ngô Giác chần chừ nói: “Mục tiêu của chúng ta là Thiên Thành, Tiêu Tâm núi Cổ La này không phải mục tiêu chính của chúng ta. Hơn nữa cũng không có bằng chứng chứng minh hắn và Dương Hạo liên thủ giết Văn Thương. Vả lại chúng ta vẫn chưa biết có được Phong Thành thu nhận hay không, nếu không thành công, núi Cổ La lại lật mặt thì chắc chắn sẽ rất bất lợi cho điện Thiên Nhất!”
“Tam trưởng lão sợ sao?” Ngũ trưởng lão lạnh lùng nói, lửa hận của ông ta lớn nhất, bởi vì ông ta là người chăm lo và dồn nhiều tâm huyết cho Văn Thương nhất. Sau khi Văn Thương chết, ông ta đã hứa sẽ báo thù cho Văn Thương.
Ngô Giác lộ vẻ bất mãn: “Ngũ trưởng lão, ông có ý gì? Lẽ nào ta là người nhát gan sao? Ta chỉ nghĩ trước khi có được sự bảo vệ của Phong Thành, chúng ta không nên gây chuyện quá lớn, làm gì cũng phải chừa lại đường lui”.
Thiên Tị đang định lên tiếng, Tư Mã Băng đã bình tĩnh nói trước: “Lão Tam nói rất có lý, ông nghĩ nên làm thế nào bây giờ?”
Ngô Giác cười nói: “Hai người họ đều là đệ tử quan trọng của núi Cổ La, giết không được, mà để bọn họ đi thì lại dễ dàng cho bọn họ quá. Nếu bọn họ không nghe lời, cứ bắt lại, sỉ nhục núi Cổ La là được!”
Lúc này, Thiên Tị mới xóa bỏ thành kiến với Ngô Giác, ông ta cười nói: “Tam trưởng lão nói đúng! Ta tán thành! Làm vậy tốt hơn giết bọn họ! Tiêu Trình Tử ở núi Cổ La ngày càng kiêu ngạo, không coi điện Thiên Nhất chúng ta ra gì, lần này phải cho bọn họ thấy sự lợi hại của chúng ta”.
Nghe vậy, Văn Tĩnh thấy không vui lắm, hắn rất muốn đấu với Tiêu Tâm một trận, nhưng bây giờ xem ra không được.
“Văn Tĩnh, ngươi đi hỏi xem hai người này muốn làm gì?” Tư Mã Băng bình tĩnh nói: “Nếu bọn họ biết điều rút lui thì bỏ qua, nếu không ngươi biết phải làm gì rồi đấy”.
Văn Tĩnh không biết vì sao mình được cử đi, nhưng vậy cũng tốt, bọn họ không muốn động tay, hắn cũng sẽ bắt bọn họ phải động tay.
Nghĩ vậy, Văn Tĩnh cưỡi linh thú tiến về phía Tiêu Tâm và Hàn Lan.
“Hình như ta biết người này. Hắn tên Văn Tĩnh, là em trai của tên Văn Thương kia”, Tiêu Tâm nói với Hàn Lan.
“Cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì!”, Hàn Lan chế nhạo. Cô ta từng gặp Văn Tĩnh. Đó là lúc đệ tử trẻ tuổi của các môn phái lớn tập trung ở Đế thành trong thế giới Phong Vũ, Văn Thương và Văn Tĩnh cũng tham dự.