“Đệ thiếu thời gian”, Phù Nguyệt nhìn Dương Hạo, đôi mắt tràn đầy vẻ ngưng trọng. Cô ta vẫn chưa quyết định, rốt cuộc có nên giúp đỡ Dương Hạo hay không.
Khẽ gật đầu, nụ cười trên mặt Dương Hạo biến mất. Cậu suy tư một chút, sau đó ngẩng đầu lên: “Ta quả thực là thiếu thời gian, cho ta mượn hắn một chút đi”.
Nói xong, cơ thể Dương Hạo lóe lên, vươn tay bắt lấy Đỗ Diệu. Sau đó bóng dáng cậu xoẹt qua rồi biến mất khỏi nơi đây.
“Tên này muốn lấy được di tích, cậu ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ có như vậy mới giữ được mạng”, Phù Nguyệt nhìn nơi Dương Hạo biến mất, nhẹ giọng nói.
Sự rời đi của Dương Hạo khiến tỷ đệ Tô Nhã và Phù Nguyệt đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Không thể không nói, bây giờ áp lực mà cậu mang đến cho họ thực sự rất lớn. Loại áp lực này đến từ huyết mạch ma tộc của cậu.
“Tỷ, chúng ta nên làm thế nào?”, Tô Khanh nhìn hướng Dương Hạo rời đi, trong lòng cảm thấy có chút cay đắng. Nói thực, cậu ta không muốn Dương Hạo vạch rõ ranh giới với mình như vậy.
Lắc đầu, Tô Nhã cắn môi nói: “Tỷ cũng không còn cách nào, vừa rồi cho dù tỷ có níu giữ, cậu ấy cũng không thể ở lại được”.
Nói đến đây, trong lòng Tô Nhã có chút chua xót, cũng có chút buồn bã khó tả. Bóng lưng rời đi của Dương Hạo hiện lên rõ ràng trong đầu cô ấy. Cậu vừa rời đi, trong lòng cô ấy liền có chút nhớ nhung.
Phù Nguyệt xoay người lại, nói với hai người Tô Nhã: “Hai người đừng lo quá, với thực lực của cậu nhóc này, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Hơn nữa với mưu kế của cậu ấy, tuyệt đối sẽ không khiến chuyện huyết mạch chi lực của mình bị lộ ra ngoài đâu”.
Ba người do dự một hồi rồi mới rời khỏi nơi đẫm máu này. Bọn họ cũng biết rằng, bây giờ ba người họ chỉ có thể cố gắng hết sức vượt qua cuộc giám định. Chuyện của Dương Hạo, bọn họ lo lắng cũng vô dụng.
Sau khi rời khỏi đám người Phù Nguyệt và Tô Nhã, Dương Hạo trực tiếp lao thẳng vào vực sâu của dãy núi Yêu Ma. Trong tay của cậu vẫn đang kéo theo Đỗ Diệu đáng thương.
Đỗ Diệu khóc không ra tiếng, thực lực của Dương Hạo quá mạnh. Hắn không thể phản kháng được, bây giờ Dương Hạo nổi điên, không ngừng tiến sâu vào trong dãy núi yêu Ma, khiến cho hắn sợ hãi run lên bần bật.
“Vù!”, đúng nửa giờ sau, cơ thể của Dương Hạo mới dừng lại trước sự run rẩy của Đỗ Diệu.
Quăng Đỗ Diệu sang một bên, cậu hít sâu một hơi rồi tĩnh tâm lại. Một lúc lâu sau, khí tức mãnh liệt trên người cậu mới dịu đi.
Xoay người liếc nhìn Đỗ Diệu đã tái nhợt, nụ cười trên mặt Dương Hạo lại xuất hiện. Nụ cười của cậu trong mắt Đỗ Diệu vô cùng đáng sợ, lập tức khiến cho hắn run rẩy kịch liệt.