Hai cánh tay rung lắc, thế cuồng ma không ngừng hội tụ. Khí tức hung ác không ngừng bay lên, những cơ thể đó tràn ngập quỷ dị vô tận.
“Huyết mạch ma tộc!”, Phù Nguyệt sửng sốt, cô ta không thể ngờ được huyết mạch mà Dương Hạo thức tỉnh lại là ma tộc. Theo quy luật của thế giới Phong Vũ, huyết mạch ma tộc nếu như gặp phải sẽ bị vô số tu giả đuổi giết.
“Đây là?”, nhát kiếm chém xuống của Tống Tử Uyên đã thu lại, hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm những ma ảnh phía sau lưng Dương Hạo, vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
“Cho dù là huyết mạch ma tộc, ngươi cũng phải chết”, nghiến răng, Tống Tử Uyên lại thức tỉnh huyết mạch chi lực của mình, sau đó một lưỡi kiếm dài mấy thước liền lao tới chém đầu Dương Hạo.
Đối với hắn, huyết mạch của Dương Hạo vừa mới thức tỉnh, cho dù là huyết mạch ma tộc đặc biệt rất mạnh mẽ cũng không thể chống lại huyết mạch thần binh của mình được.
“Ma”, Dương Hạo đối mặt với lưỡi kiếm của Tống Tử Uyên, hai mắt từ từ nhắm lại. Giữa hai lông mày của cậu, một tia sáng ma lấp lánh vô biên, một luồng khí tức màu đen khiến cho người ta chột dạ.
“Ma tới, chúng sinh run rẩy. Ma thở, vạn vật lẩn trốn. Nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt, đẩy lui vạn vật. Cuồn cuộn ma khí thành sông, kinh thiên động địa hàng triệu năm. Giương mắt với trời, cúi đầu đất nứt. Thần Ma không chết, hồn chưa xiêu, ma kiếp thiên hạ”.
Trong đầu cậu hiện lên một đoạn văn, có nguồn gốc từ thời cổ đại, nhưng Dương Hạo lại có thể nhận ra ý nghĩa của từng câu từng chữ.
Ánh sáng đen giữa hai hàng lông mày càng lúc càng mạnh, rất nhiều ký ức bắt đầu dung nhập vào tâm trí Dương Hạo. Ma, tiến vào trong cơ thể. Ma, hòa nhập vào tim.
“Xẹt!”, một ánh kiếm xẹt qua không trung lao tới đỉnh đầu Dương Hạo.
Lúc này, hai mắt Dương Hạo đột nhiên mở ra. Những tia sáng đen vô tận tụ lại trong mắt cậu, nhuộm toàn bộ nhãn cầu của cậu thành màu mực đen, cực kỳ kinh người.
“Giết!”, một tiếng gầm vang lên từ miệng cậu, từ phía sau người cậu đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa ma diễm màu xám, cánh tay dày cộp nắm lấy, ngọn lửa ma diễm bùng lên.
“Keng!”, kiếm quang của Tống Tử Uyên vỡ tan khi chạm vào cánh tay đó, sau đó ngọn lửa ma diễm quấn lấy thanh kiếm rồi hoàn toàn nhấn chìm nó.
“A!”, Tống Tử Uyên hét lên một tiếng chói tai.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!