Nhưng nghe lời Cao Minh Thu nói hình như không muốn tính toán với hắn lập tức lại khiến hắn do dự.
Hắn thấy rằng, Cao Minh Thu không vạch mặt hắn trước mặt Dương Hạo, rất có thể là vì lợi ích của tộc Lân Giáp, chỉ cần bản thân cầu xin Cao Minh Thu, vậy thì giữa hắn và Cao Minh Thu vẫn có thể hòa giải, nhưng hắn à Cao Minh Thu liệu còn có thể hòa giải được nữa hay không?
Mặc dù bây giờ Cao Minh Thu không vạch trần hắn vì lợi ích của tộc Lân Giáp, nhưng sau này liệu có như vậy nữa không?
“Đúng vậy, chính là bản điện hạ, Tạ Anh Quân, ngươi đi rồi lại quay lại là muốn khiêu chiến với bản điện hạ sao?”, sắc mặt Cao Minh Thu khó coi nói.
Ngay lập tức vài suy nghĩ xuất hiện trong đầu Tạ Anh Quân, quay qua quay lại giữa đánh và không đánh, đột nhiên hắn cười khan hỏi: “Cao điện hạ, ta quả thực đã đắc tội với ngươi, ta cũng rất tò mò vì sao ngươi lại giữ bí mật trước mặt Dương Hạo, ta muốn biết vì sao ngươi lại làm vậy?”
Tâm lý của Cao Minh Thu đương nhiên là muốn đại chiến một trận với Tạ Anh Quân, nhưng lời dặn dò của Thu Nhi văng vẳng bên tai, tính mạng của hắn không quan trọng, chiến một trận với Tạ Anh Quân thì sao, nhưng mạng của Thu Nhi hắn nhất định phải giữ!
Nghĩ đến đây Cao Minh Thu cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi muốn biết thì quay về vương phủ của ta rồi nói, đi theo ta”.
Nói xong Cao Minh Thu bay lên khỏi mặt hồ và bay về phía vương phủ.
Tạ Anh Quân sững sờ trong giây lát, vương phủ đó là địa bàn của Cao Minh Thu, nếu như Cao Minh Thu làm gì hắn, hắn làm sao có thể kháng cự được?
Không sao, Cao Minh Thu không phải Dương Hạo, thực lực không đáng sợ như Dương Hạo, cho dù là vương phủ của hắn, hắn cũng không thể làm gì được!
Nghĩ đến đây, Tạ Anh Quân hạ quyết tâm đi theo Cao Minh Thu!
Không phải hắn không muốn tìm bảo vật, nhưng mà bây giờ tìm không thấy, xem ra chỉ có thể tới chỗ Cao Minh Thu tìm thôi, xem xem bảo vật có phải bị hắn lấy đi rồi không!
Trước khi nhìn thấy Cao Minh Thu, Tạ Anh Quân quả thực đặt việc tìm kiếm cỏ Băng Lăng Vương và vật đồng sinh của nó lên hàng đầu, nhưng khi nhìn thấy Cao Minh Thu, đầu óc hắn đã tỉnh táo hơn nhiều.
Khôi phục sự uy nghiêm đàn ông đương nhiên là quan trọng, nhưng lẽ nào kết giao với Cao Minh Thu không quan trọng sao? Nếu như Cao Minh Thu thực sự có ý định giết hắn, nhưng vì lợi ích của tộc Lân Giáp nên đã bỏ qua, vậy thì hắn cần gì phải khách khí làm gì, biết đâu có cơ hội chuyển đổi thì sao?
Đắc tội với Cao Minh Thu là đắc tội với tộc Lân Giáp, đến Phùng Đế cùng không thể bảo vệ được hắn!
Trước đây khi ra tay với Cao Minh Thu là do hắn cảm thấy tự tin, nhưng khi phát hiện ra thực lực của bản thân không bằng Cao Minh Thu, hắn đường nhiên là quên hết tham vọng trong lòng.
Tạ Anh Quân đặt hết mọi bí ẩn về Cao Minh Thu sang một bên, bây giờ điều quan trọng nhất là thái độ của Cao Minh Thu đối với hắn.
“Còn không vào, lẽ nào muốn bản điện hạ mời sao?”, Cao Minh Thu lạnh lùng quay đầu lại, nhìn Tạ Anh Quân đang do dự có nên vào hay không, nhàn nhạt hỏi.
Tạ Anh Quân vội vàng bước vào trong vương phủ, quỳ xuống trước mặt Cao Minh Thu: “Cao điện hạ, trước đây tiểu nhân nhất thời hồ thồ, đắc tội điện hạ, mong điện hạ trừng phạt thật nặng!”