Dương Hạo cười nói: “Vợ à, nàng yên tâm đi, dù không chết ta cũng phải khiến hắn bị lột một lớp da”.
Thật ra Dương Hạo không muốn giết chết Tạ Anh Quân, y nghĩ mặc dù cách làm người của Tạ Anh Quân cực kỳ bỉ ổi, nhưng rất có thể là vì thân phận của Cao Minh Thu và Thu Nhi mới khiến hắn như thế. Nếu vậy thì mặc dù Tạ Anh Quân gây thù với mình cũng không đe dọa đến tính mạng, người như thế tồn tại vẫn rất có ích cho thế giới Phong Vũ.
Còn dã tâm của tên này, là đàn ông có ai không có dã tâm đâu, bây giờ hắn chỉ mới nghĩ mà thôi, vẫn chưa làm ra chuyện gì nên mình cũng không thể hỏi tội hắn được.
Nhưng lại dám bắt nạt Thu Nhi như thế, nếu không dạy dỗ hắn một chút để hắn nửa đời sau đều sợ mình thì hắn vẫn sẽ còn coi trời bằng vung.
Mặc dù Dương Hạo không đồng ý giết Tạ Anh Quân vì mình nhưng một tiếng “vợ” lại khiến Thu Nhi cảm thấy rất vui, đây là lần đầu tiên cô ta cảm thấy vui như vậy.
Trong thế giới Minh Vương, dường như cô ta sống chỉ vì tu luyện, mặc dù bản thân đại sát bốn phương trong thế giới Minh Vương nhưng không có gì được gọi là vui vẻ cả.
Cô ta cũng được rất nhiều người mến mộ nhưng khi cô ta đứng trên bục cao đỉnh cấp của thế giới Minh Vương, dù bên cạnh có rất nhiều đàn ông ngưỡng mộ mình nhưng không dám bày tỏ với cô ta, vì họ đều biết không xứng với cô ta.
Nếu bắt buộc phải tìm một người khá trẻ tuổi, thực lực cũng xứng thì chỉ có Cao Minh Thu.
Nhưng Cao Minh Thu và Thu Nhi là một người, mặc dù hai người đều đồng điệu với nhau nhưng không ai có suy nghĩ muốn ở bên nhau, dù khi đến thế giới Phong Vũ cũng không có.
Bây giờ đã có Dương Hạo, Dương Hạo đã bước vào trái tim cô ta bằng cách đặc biệt khiến thế giới của Thu Nhi dường như chỉ có người đàn ông này, cảm xúc này khiến Thu Nhi cảm thấy ngọt ngào.
Thấy dáng vẻ thân mật của Thu Nhi và Dương Hạo, nghĩ đến Tô Nhã cũng phớt lờ mình và sư phụ Phong Đế vì người đàn ông này, Tạ Anh Quân cảm thấy đố kỵ và ghen ghét.
“Ra tay đi, để ta xem ngươi có bản lĩnh gì”, Dương Hạo khẽ đẩy Thu Nhi ra, Thu Nhi cứ như một người vợ hiền thục, ngoan ngoãn lùi sang một bên, sau đó nhìn chằm chằm từng cử động của Dương Hạo như thể muốn khắc ghi từng hành động của Dương Hạo vào lòng.
“Được thôi ta cũng muốn xem thử Dương Hạo ngươi có bản lĩnh kinh thiên động địa gì. Ta chắc chắn sẽ lấy mạng ngươi trong ba chiêu”, lúc này Tạ Anh Quân đã nhìn thấy bản lĩnh lực tâm thần của Dương Hạo, thật ra hắn cũng hơi kiêng dè.
Sở dĩ ấn phù đã dần tắt sáng đột nhiên lại trở nên chói mắt chắc chắn là vì Dương Hạo thầm giở trò bịp bợm, uy lực của lực tâm thần như thế quả thật khiến Tạ Anh Quân cảm thấy ngạc nhiên, là một cách tấn công bổ trợ quan trọng, bản thân lực tâm thần có thể uy hiếp được đối thủ.
Nó giống như người khác đang tấn công bằng hai tay nhưng hắn lại có thể sử dụng bốn tay, từ khi bắt đầu đã quyết định ưu thế.
Nhưng Tạ Anh Quân nghĩ đây cũng là vì mình không đề phòng nên mới thế, nếu không sẽ không rơi vào thế yếu.
Mình cứ nghĩ chỉ có một mình Thu Nhi là đối thủ nên chỉ sử dụng sức dụng hơn lực tâm thần của Thu Nhi là đủ, không ngờ được Dương Hạo lại âm thầm trợ giúp. Nếu mình có thể cảnh giác trước được Dương Hạo đã ở gần đó thì sẽ không có chuyện ngoài ý muốn này.
Xét về thực lực cảnh giới, Tạ Anh Quân tự tin chưa chắc mình thua kém Dương Hạo, điều này có thể nhìn thấy được từ các trận chiến trước đó.