“Chú dám đá tôi!” Thẩm Gia Minh bị nuông chiều đến hư, chưa từng chịu nỗi nhục như vậy, nhất thời tức giận vô cùng, ánh mắt nhìn Lục Phong
Miên đều muốn bốc hỏa.
Quản gia lộ ra vẻ mặt bất lực đau khổ, nhưng ông cũng không thể ngăn
cản Lục Phong Miên, trong lòng ông biết cho dù Thẩm Kế ở đây, cũng không dám ngăn cản Lục Phong Miên dạy dỗ con trai mình, có khi Thẩm Kế còn
nói dạy dỗ thật tốt vào.
Quản gia nói: “Lục gia ngài cứ dạy dỗ thiếu gia, tôi đi xuống trước.”
“Được.” Lục Phong Miên nhàn nhạt lên tiếng, lôi Thẩm Gia Minh vào phòng, đóng cửa đồng thời nói với Mộc Ân: “Cho tôi năm phút.”
“……” Mộc Ân giật mình, rất nhanh bên trong liền truyền tới tiếng kêu
thảm thiết như heo bị chọc tiết của Thẩm Gia Minh, sau khi kêu la hai
lần, tiếng kêu thảm thiết cũng biến mất, yên tĩnh trở lại.
Không đến năm phút, cửa phòng một lần nữa mở ra, Lục Phong Miên đẩy Thẩm Gia Minh từ bên trong ra ngoài.
Phản ứng đầu tiên của Mộc Ân chính là nhìn mặt Thẩm Gia Minh, ngoài ý muốn là trên mặt không hề có vết thương, thậm chí phần da lộ ra bên
ngoài quần áo cũng không có vết thương.
Nhưng thái độ của Thẩm Gia Minh không giống trước, ngoan ngoãn giống
như chó con, lễ phép hỏi cô:“Chị ơi, chị muốn hỏi em chuyện gì?”
“……” Mộc Ân.
Chú Lục của cô đúng là không giống người thường.
Thấy cậu nhóc này ngoan ngoãn như thế, Mộc Ân lại nghĩ đến chuyện khác.
Thay vì vào phòng Thẩm Gia Minh, cô gọi Thẩm Gia Minh xuống dưới lầu, thuận tiện gọi thêm hai người hầu tối qua cùng Thẩm Bạch Oánh chơi trò
chơi thông linh, cùng nhau tới phòng khách ngồi trên sô pha.
Cô muốn để cho hai người hầu này tận mắt thấy rõ, ngay cả Thẩm Gia
Minh là người cứng đầu cũng phải thành thật trả lời, tránh cho hai người đó cố tình giấu diếm.
“Cậu nói trước, tối hôm qua sau khi Thẩm Bạch Oánh đi vào phòng cậu, đã làm gì?” Cô chỉ vào Thẩm Gia Minh.
Trước khi nói, Thẩm Gia Minh liếc nhìn Lục Phong Miên đang đứng trước cửa sổ sát đất, nuốt nước miếng, nói: “ Em ấy nói có việc tìm tôi, tôi
mở cửa cho em ấy vào, em ấy còn chưa ngồi xuống, cũng không biết làm sao tôi liền ngất xỉu.”
“……” Điều này không giống với những gì Thẩm Thanh Thanh đã nói trước
đó, Mộc Ân nheo mắt: “Không phải cậu nói với chị Thanh Thanh, Thẩm Bạch
Oánh tìm cậu chỉ để nói chuyện phiếm thôi sao?”
“……” Thẩm Gia Minh ngượng ngùng gãi đầu, sau đó theo bản năng nhìn về phía Lục Phong Miên, nói: “Chị Thanh Thanh quá dong dài, nên tôi lừa
chị ấy.”
“……” Mộc Ân.
Nếu không phải Lục Phong Miên chỉnh đốn cậu ta, thật sự đúng là khó nghe được chân tướng từ tên nhóc này.
“Sau khi ngất xỉu thì sao? Khi nào thì cậu mới tỉnh?” Cô hỏi.
“Tôi nghe thấy tiếng chị Thanh Thanh ở dưới hành lang kêu to, mới
tỉnh, sau khi tỉnh lại liền chạy xuống lầu xem, Bạch Oánh với mẹ……” Biểu cảm của Thẩm Gia Minh hơi vặn vẹo: “Đều đã chết.”
Có thể thấy sau khi cậu ta phát hiện ra chuyện này lòng còn sợ hãi,
bất quá đối với cái chết thảm thương của người thân cũng không thấy cậu
ta đau lòng gì nhiều.