Sau khi Thẩm Bạch Oánh giết Thẩm phu nhân, thì ném thi thể ở một bên, cầm con dao nhuộm máu đỏ, nhìn chăm chú.
Cô ta nhắm lại mắt, giật giật môi, giống như là đang hồi tưởng lại cảm giác, nhưng cũng giống như đang cười khổ.
Sau đó, Mộc Ân thấy cô ta trở tay nhắm ngay phần bụng mình, đâm vào.
Thẩm Bạch Oánh cúi đầu nhìn, nở nụ cười.
Hiển nhiên cô ta đã điên dại, đồng thời cũng không cảm giác thấy đau đớn, đâm sâu như vậy, ác như vậy, lại cười vô cùng vui vẻ.
Sau khi cô ta đâm vào một đao kia, không rút dao ra, mà giữ nguyên như vậy, kéo một đường từ phải sang trái…
Một màn này nhìn vô cùng thê thảm, Lục Phong Miên đưa tay bịt kín đôi mắt Mộc Ân.
Trước mắt bỗng nhiên biến thành màu đen, Mộc Ân giật mình, lập tức ấm áp trong lòng, cầm cổ tay anh.
“Sau đó chính là tiểu thư Thanh Thanh nghe được giọng nói từ trong
phòng nên đi ra ngoài, nhìn thấy cảnh này, đoạn video đó, Lục gia muốn
xem không?” Quản gia tắt video hỏi.
“Không cần.” Lục Phong Miên lắc đầu, buông lỏng tay đang che mắt Mộc Ân, quay người nhìn về phía Thẩm Thanh Thanh.
Thẩm Thanh Thanh còn đắm chìm trong video kinh khủng đó, biểu cảm
ngốc trệ lẩm bẩm nói: “Khó trách cha sẽ đi tìm anh Giang Sầu, trước đó
em lại không hề biết mẹ và Bạch Oánh chết như vậy.”
“Thanh Thanh…” Lục Phong Miên muốn nói cái gì, nhưng lúc này, Phó
Dũng từ ngoài cửa bước vào, nói: “Lục gia, thiếu gia Lâm Như Uyên đến.”
“Được rồi, chúng ta cùng đi xuống dưới.” Lục Phong Miên nói.
Nghe nói anh trai đến, Mộc Ân có chút kích động, nhưng mà trong
trường hợp này không thích hợp biểu hiện sự vui vẻ ra bên ngoài, cô kềm
chế, cùng đám người đi xuống lầu.
…
Ngoại trừ phim điện ảnh, Lâm Như Uyên cũng từng diễn hai bộ phim
truyền hình, được giới trẻ rất ưa chuộng, cho dù bạn không xem hay không mê idol, thì cũng có thể nhận ra anh.
Lúc Mộc Ân đến dưới lầu, liền nhìn thấy mấy người hầu vây quanh ở cửa phòng, nhìn Lâm Như Uyên chằm chằm như đang nhìn quốc bảo, gan lớn chút thì nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người thật còn đẹp trai hơn trên TV.”
Mộc Ân nghĩ đó là đương nhiên, anh của cô vẫn luôn là đẹp trai đứng thứ hai trong vũ trụ này —— Đứng nhất là Lục Phong Miên.
Cô chạy tới chỗ Lâm Như Uyên: “Anh trai!”
Lâm Như Uyên giang hai cánh tay, ôm cô vào lòng, vỗ vỗ trên lưng cô,
nói với Lục Phong Miên sau lưng cô: “Hai tiếng trước tôi đã nhận được
tin tức, lập tức chạy đến, không ngờ hai người còn đến sớm hơn.”
“Chúng tôi cũng mới đến không lâu.” Lục Phong Miên kéo Mộc Ân từ
trong ngực Lâm Như Uyên ra: “Lâm Dịch xảy ra chuyện, tối hôm qua tôi và
Ân Ân ở bên đó, tới chỗ này tương đối gần.”