Ăn xong điểm tâm, Mộc Ân đổi quần áo chuẩn bị cùng Lục Phong Miên ra ngoài, bị Lục Phong Miên ngăn lại.
“Đi nơi nào?”
Giọng nói anh biểu lộ có chút lạnh lẽo, trong lòng Mộc Ân có chút ủy
khuất, nhưng vẫn nhẫn nại: “Đến nhà Lâm Hạ, hôm qua không phải cháu đã
nói chị ấy ngã bệnh sao? Cháu lại đi thăm chị ấy một cái.”
“Ngã bệnh cũng không cần mỗi ngày đều đi thăm, ở trong nhà, đừng đi
ra ngoài chạy loạn.” Lục Phong Miên không nói gì nữa, kéo cô về phòng
khách.
Mộc Ân không biết tại sao anh lại bắt đầu cáu kỉnh, cảm giác mình
giống như con mèo được nuôi, không biết rõ tâm tư ông chủ nhà mình, còn
không thể vung tay mắng chửi người.
Sau khi Lục Phong Miên rời đi, cô dùng di động gửi tin nhắn cho Trình Bách Lý, thông báo kế hoạch hủy bỏ.
Lại một lát sau, Trần Uyển Di xuất hiện ở trước mặt cô, nói rằng:
“Quân gia hình như tức giận, mỗi lần em chọc anh ta, anh ta đều như
vậy.”
Mộc Ân cũng nhìn ra Lục Phong Miên đang tức giận, cho nên mới không có lấy cứng đối cứng, nhất định phải ra ngoài.
Cô trùng sinh một lần, tốt xấu gì cũng thông minh ra một ít, trải qua hai lần hiểu lầm trước, dần dần hiểu được chút ít tính tình của Lục
Phong Miên.
Người này nhìn nghiêm túc chững chạc đàng hoàng, kỳ thật có chút tính trẻ con, chỉ cần vuốt lông, dỗ dành là được.
Nhưng phải tìm được điều khiến anh tức giận, thành khẩn giải thích cho anh nghe.
“Em không biết chú ấy tức giận cái gì, chờ ban đêm trở về hỏi bác Phó một chút.” Mộc Ân nói.
“Vậy em không đến nhà chú Hai sao?” Trần Uyển Di hỏi.
“Không đi.” Mộc Ân nói: “Trăng tròn thì chờ một tháng nữa cũng không sao, vẫn là chú Lục quan trọng hơn.”
Nếu như không dỗ người cho tốt, đoán chừng anh sẽ cứ tức giận, nếu lại không ăn cơm gì gì đó…
Vừa nghĩ tới kiếp trước, mỗi lần hiểu lầm mâu thuẫn, Lục Phong Miên đều giày vò mình, cô đột nhiên có chút đau lòng, thở dài.
“Ân Ân…” Trần Uyển Di nói.
“Gì ạ?” Mộc Ân ngẩng đầu.
“Có phải em… thích quân gia … hay không? “
“…” Mộc Ân.
“Trước kia em cũng không phải như vậy…” Trần Uyển Di nói: “Trước
kia, Lâm Hạ nói quân gia không tốt, em cũng liền cùng cô ta bảo rằng
quân gia không phải, không để ý tới quân gia, chị nhìn mà tức!”
“…” Mộc Ân.
Lịch sử đen tối bị chị ma đào ra, nhất thời cô có chút ngượng ngùng,
cũng bởi vì Trần Uyển Di nhắc, càng thấy lúc trước có lỗi với Lục Phong
Miên.
Về phần thích…
Cho dù vẫn tận lực xem nhẹ, nhưng cô cũng có phát hiện rằng tình cảm
của mình đối với Lục Phong Miên trong lúc vô hình đã trở nên không
giống.
Bất quá bây giờ không phải lúc nghĩ những thứ này, Mộc Ân vỗ vỗ đầu, để cho mình tỉnh táo lại, chờ trời tối.
…
Ngoan ngoãn ở biệt thự chờ đợi cả ngày.
Ban đêm, Lục Phong Miên không có trở về, Mộc Ân nhận được điện thoại của Trình Bách Lý.
“Không xong rồi, Lâm Mộc Ân, Lâm Dịch đã chết.” Điện thoại vừa được
kết nối, liền truyền đến giọng nói lo lắng của Trình Bách Lý.
Mộc Ân giật mình: “Chết? Tại sao lại chết?”
“Tôi cũng không biết, hôm nay tôi cũng theo dõi ông ta giống như
trước đây, đêm hôm khuya khoắt đột nhiên ông ta đi ra ngoài, đến tòa lầu đang đợi phá hủy, lúc ông ta trở ra, căn phòng kia đột nhiên nổ tung,
tôi cũng không dám lại quá gần, sợ bị phát hiện, lúc tiến đến đã chậm.”
Trình Bách Lý vội vàng nói: “Trong điện thoại nói không rõ ràng, tôi ở cửa nhà Lâm Dịch, cô mau tới đây.”
“Được, tôi lập tức qua.”
Cúp điện thoại, Mộc Ân vội vàng thay quần áo, Trần Uyển Di đi theo
bên người cô bay tới bay lui: “Chú Hai em làm sao đột nhiên lại chết?
Không phải là họa hại di thiên niên* chứ? Cái này cũng quá không khoa
học đi!”