Ban đêm, giống như tối hôm qua, Mộc Ân ngủ lại phòng Lục Phong Miên, cô xem đó là một chuyện hiển nhiên rồi.
Sáng sớm hôm trước cô thức dậy muộn một chút, khi tỉnh lại Lục Phong Miên đã không còn ở trên giường.
Tình hình này khiến cô có chút hoảng, nhưng trong lúc rối ren vẫn nhớ kỹ lời Lục Phong Miên dặn dò, tốt xấu cũng mang dép lê vào mới đi ra
ngoài.
Vừa đến hành lang, Mộc Ân lại nghe thấy tiếng hát kịch ê a y nha từ đầu bên kia truyền đến.
Cô sợ hãi, không dám nhìn lại, quay người chạy xuống lầu.
“Chú Lục! Chú Lục!”
Vừa gọi vừa chạy xuống lầu như bị ai đuổi theo, lại gặp được Lâm Hạ từ phòng ăn đi ra.
Hôm nay Lâm Hạ mặc một chiếc váy mỏng màu hồng nhạt tươi mát, trang
điểm nhẹ nhàng, cả người lộ ra hơi thở trà xanh của một bạch liên hoa.
“Ân Ân, làm sao vậy, chú Lục không thích người khác làm ầm ĩ nhất, mới sáng sớm em la hét cái gì vậy? “
“Không có gì.” Mộc Ân qua loa một câu, đẩy cô ta ra chạy ra ngoài.
Vừa vặn lúc này Lục Phong Miên đẩy cửa bước vào, vừa thấy anh, Mộc Ân nhào đến giống như người sắp chết chìm bắt được phao cứu mạng.
“Chú Lục!”
“Làm sao vậy?” Lục Phong Miên thuận thế ôm cô vào trong ngực, một tay vòng lên chiếc eo thon gọn của cô.
“Cháu tỉnh dậy không thấy chú ở trong phòng…” Mộc Ân ủy khuất cúi thấp đầu, lòng vẫn còn sợ hãi vểnh tai lên, quả nhiên nghe không còn
nghe tiếng hát kịch nữa.
Cô nhẹ nhàng thở ra: “Chú Lục, về sau chú thức dậy có thể đánh thức cháu luôn không ạ? “
Con ma trong nhà này thật sự đáng sợ, không chỉ có ngoại hình dọa
người, mà còn luôn hát hí khúc, cô không chịu được ma nữ tiến lại gần,
và cái cảm giác ma nữ áp sát người cô.
Hơn nữa mấy lần thấy ma cô đều kịp thời đụng phải Lục Phong Miên, cô
cũng không dám nghĩ nếu thời khắc mấu chốt tìm không thấy Lục Phong
Miên, chuyện này sẽ phát triển thành kiểu gì.
Ngộ nhỡ sau khi ma nữ tiếp cận cô, bám vào thân thể của cô thì làm sao.
Nghĩ đến bộ dạng ngốc nghếch múa múa tay hát hí khúc của mình, Mộc Ân rùng mình một cái, quá dọa người!
“Lúc tôi thức dậy mới sáu giờ, sợ đánh thức em thì em sẽ buồn ngủ.” Lục Phong Miên kéo cô đi về phía phòng ăn.
“Cháu không buồn ngủ đâu chú Lục!” Mộc Ân nắm lấy cánh tay của anh:
“Sáu giờ cũng không muộn, năm giờ cũng được, tóm lại chú đừng bỏ lại một mình cháu ở trong phòng…”
“Được.” Lục Phong Miên bất đắc dĩ ôn nhu đáp lại.
Lâm Hạ trơ mắt nhìn hai người không coi ai ra gì mà show ân ái, trong lòng hung ác nguyền rủa Lâm Mộc Ân một phen, theo hai người tiến vào
phòng ăn.
Trên bàn ăn, bữa sáng đã chuẩn bị xong.
Lục Phong Miên lớn lên ở nhà họ Lục, từ nhỏ quy luật sinh hoạt khắc
nghiệt, sau khi nhận nuôi Mộc Ân thì chuyển ra khỏi nhà cũ sống, nhưng
đồ ăn vẫn như lúc ở nhà họ Lục.
Mỗi ngày thím Trương đều đổi món, trong một tuần tuyệt đối không bị trùng, nhằm để kích thích khẩu vị của anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!