“…” Mộc Ân không nghĩ tới lúc này Liêu Đông còn làm những chuyện như
vậy, nói: “Ân oán của tôi và anh ta, không chỉ đơn giản là trộm đồ.”
“Vậy xem ra người anh ta đắc tội còn rất nhiều.” Người đàn ông cười
cười: “Tôi tên là Cố Thần Phí, Liêu Đông này, vốn dĩ là một người học
trò của nhà họ Cố chúng tôi, cậu ta học trộm cấm thuật, còn trộm đồ nhà
chúng tôi…”
“Cấm thuật?” Mộc Ân nghĩ đến livestream của Đường Đường: “Chẳng lẽ…”
“Đúng, chính là mấy lần phát sóng trực tiếp này.” Người đàn ông xác
nhận nhìn ra Mộc Ân không tầm thường, ngược lại không keo kiệt giải
thích với cô: “Cậu ta dùng lời nguyền bất tử gọi linh hồn đã khuất làm
việc cho cậu ta, đã xuất hiện không ít người bị hại, tôi sợ đánh cỏ động rắn mới không có xử lý, vốn định hôm nay phá hang ổ của anh ta, không
nghĩ tới…”
Anh hừ một tiếng: “Tên oắt con này chạy nhanh thật.”
“Anh nói trộm đồ, anh ta trộm thứ gì của anh?” Mộc Ân mơ hồ cảm thấy trong này có vấn đề không đơn giản.
“Nói đến cũng không phải vật quý giá gì, bất quá chỉ là một miếng da
dê, nhưng cũng là tổ tông chúng tôi để lại.” Cố Thần Phí nói: “Tôi phải
mau rời khỏi nơi này, nếu không cũng không có cơ hội xử lý cậu ta.”
Mộc Ân đầy mặt kinh ngạc.
Người đàn ông nói đến da dê thì cô biết, nghe nói ba miếng da dê góp thành một bức bản đồ bảo tàng.
Nhà họ Lục có một miếng, sau này Lục Phong Miên có được một miếng, là đồ vật mà Giang Minh Tu cùng Lâm Hạ muốn có, không nghĩ tới vào lúc này Liêu Đông liền đã đạt được.
Chuyện của kiếp trước rõ mồn một trước mắt, Mộc Ân đột nhiên móc nối được cả chuyện đã xảy ra.
Nhà họ Cố này, hẳn là một nhà họ Cố tinh thông Huyền Thuật.
Liêu Đông lấy được da dê từ nhà họ Cố, biết chuyện bản đồ bảo tàng, lại học cấm thuật.
Vì luyện tập, anh ta dùng phát sóng trực tiếp để chọn người, đi đến
nơi có hồn ma, sau đó dùng trò chơi thông linh, để quỷ hồn nhập thân vào trên thân người sống.
Lời nguyền bất tử này, hẳn là một loại câu chú có thể để hồn ma bám
vào trên thân người còn sống, cho nên được xưng là cấm thuật.
Vâng vâng…
Nhà họ Cố?
Chẳng lẽ là…
Mộc Ân nghĩ đến đây, Lục Phong Miên đã mở miệng: “Lục Giang Sầu thì Cố tiên sinh quen biết không?”
Người đàn ông giật mình, lập tức cười: “Kia là học trò đầu tiên của cha tôi, giống như Liêu Đông, đều là học trò đã tốt nghiệp.”
“…” Mộc Ân.
Nghĩ không ra Liêu Đông thế mà có liên quan đến Lục Giang Sầu, một
nháy mắt cô có loại cảm giác thông suốt, Lục tiên sinh trong miệng của
Tôn Quý Lâm, hôn lễ đột nhiên của Lâm Hạ…
Nếu như Lục tiên sinh là chỉ Lục Giang Sầu, nếu như sau khi Lâm Dịch chết, Lâm Hạ phát hiện cái gì…
Nếu như Lục Giang Sầu cùng Liêu Đông là người đứng phía sau màn…
“Tôi phải đi, thừa dịp cậu ta không có trốn quá xa, nói không chừng
còn có cơ hội đuổi kịp.” Cố Thần Phí dùng mười ngón tay hôn gió, quay
người chạy đi.
Mộc Ân nhìn anh ta chạy xa, cảm thấy việc này không thể lừa gạt Lục Phong Miên được nữa.
“Chú Lục.” Cô nói: “Liêu Đông này, có thể có liên quan đến cái chết
của cha mẹ cháu, còn có Lục Giang Sầu, cháu cũng cảm thấy chú ta có liên quan đến Liêu Đông, còn có Lâm Hạ đột nhiên gả cho chú ta…”
“Từ từ nói, không cần phải gấp gáp.” Lục Phong Miên trấn an nắm chặt tay của cô.