*Mary đẫm máu: Mary Đẫm máu là một truyền
thuyết dân gian về một bóng ma hoặc linh hồn được triệu hồi để tiết lộ
tương lai. Bóng ma này được cho là sẽ xuất hiện trong gương khi tên của
cô ta được hô vang liên tục. Việc Mary Đẫm máu hiện hồn có thể là điều
tốt hoặc xấu, tùy thuộc vào các biến thể lịch sử của truyền thuyết này
Hôm sau ăn sáng ở trên đảo, hai người ngồi máy bay tư nhân trở lại Đế Đô.
Lục Phong Miên rời đi mấy ngày nay, công vụ chồng chất không ít, nên
máy bay liền trực tiếp đến quân đội, Mộc Ân thì được bác Phó đưa về nhà.
Trên đường đi Lâm Như Uyên thúc giục cô nhiều lần, muốn cô đăng nhập
xem thông báo trong group thuận tiện tìm Đường Đường nói về chuyện gặp
mặt.
Bởi vì điện thoại đánh chữ tương đối chậm, Mộc Ân để anh chờ đợi, sau khi về nhà đổi sang máy tính, đăng nhập mã QQ của Lâm Như Uyên.
Tài khoản này là anh trai lập lúc học cấp 2, chơi một trận, sau đó không thịnh hành nên không vào nữa, cứ bỏ đó.
Ngoại trừ mấy người bạn tốt cấp hai của anh trai trong đó, cũng chỉ
có một nhóm, nhóm này cũng có chút hội chứng Chūnibyō, gọi là 007.
* Chūnibyō là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học cơ sở.. (Mọi người tham khảo thêm ở trên trang Wikipedia
nhé).
“…” Mộc Ân nhìn rồi không còn gì để nói, nghĩ tên ngốc nào mà lấy cái tên như vậy.
Di chuyển con chuột, ấn mở dòng chữ lớn thông báo màu đỏ quảng cáo trong nhóm.
Có cô gái tạm thời có việc tới không được, ai đồng ý thay thế? Tối
ngày mốt mười giờ livestream ở tòa lầu ma ám ở phía tây thành phố, đêm
nay mười giờ sẽ online gọi video cho nhau để thống kê, muốn đi liên hệ
với tôi.
Chủ nhóm là Đường Đường, mấy nhân viên quản lý khác cũng đều lấy tên
theo cách láy từ, Mộc Ân lưu ý đến cái tên mà anh trai đã đặt cho mình
khi tham gia vào nhóm, khóe miệng co quắp một trận.
Ân A Ân.
Ân A Ân là cái quỷ gì vậy!
Anh trai làm sao càng ngày càng mắc chứng Chunibyo*.
Đổi lại tên bình thường, Mộc Ân chọn vào QQ của trưởng nhóm.
“Xin chào chị Đường Đường, em là Ân Ân, em nhìn thấy thông báo có một cô gái tạm thời tới không được, em có thể mang theo bạn trai cùng đến
không? “
Người đó trả lời rất nhanh, nhanh giống như là admin phục vụ khách
hàng ở trên TaoBao: “Bạn trai em bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì?”
Mộc Ân nghĩ nghĩ, đối phương đã có câu hỏi này, chắc hẳn có chỗ cố kỵ khi tuyển chọn người tham gia livestream, thân phận của Lục Phong Miên
có hơi khoa trường, chắc hẳn sẽ không trúng tuyển.
Cô tạm thời viện một nghề: “Bạn trai em chính là một trạch nam*, ba
mươi tuổi, còn không có công việc đâu, anh cũng thích những chuyện linh
dị, nghe nói em tham gia, nói muốn đi theo.”
*Trạch nam: chỉ những người không thích đi ra ngoài, chỉ muốn quanh quẩn ở trong phòng.
“À, vậy buổi tối video xem thử đi, chị xem một chút rồi tính tiếp.” Đường Đường về.
“Được.” Mộc Ân Logout.
……
Lúc ăn cơm tối Lục Phong Miên trở về, Mộc Ân nói đơn giản chuyện tham gia phát sóng trực tiếp với anh ngay trên bàn cơm.
“Anh trai đặc biệt quan tâm chuyện này, Tuyết Nhi cũng coi là khách
hàng của em, em dự định đi xem một chút, chú Lục có thời gian theo giúp
cháu không?”
“Có thể.” Lục Phong Miên không có cự tuyệt, cũng không nói gì về chuyện cô tự ý tham gia.
Mộc Ân cười cười: “Vậy buổi tối chúng ta cùng nhau gọi video cho bọn họ.”
Nói rồi nhìn Lục Phong Miên một chút, sau khi nhìn đến tư thế ngồi
nghiêm túc và biểu cảm lạnh lùng, cảm thấy như vậy chắc chắn anh sẽ bị
lộ mất.
Phàm là người có một chút học thức, đều có thể từ hành vi của một người nhìn ra thân phận của người đó.
Ví như tư thế đi của lưu manh du côn, người nhát gan có ánh mắt sợ hãi.
Dáng vẻ của Lục Phong Miên thấy thế nào cũng không giống trạch nam ba mươi tuổi.
Phải nghĩ biện pháp hóa trang một chút.
Ăn cơm tối xong, Mộc Ân kéo Lục Phong Miên đến phòng, ấn ngồi trước bàn trang điểm.
“Chú Lục, một hồi gọi video, chú đừng ngồi thẳng tắp như thế, lười
một chút, cách ngồi giống người không có xương cốt, chú biết không?”
Lục Phong Miên nháy mắt mấy cái, lùi ra sau dựa vào, buông lỏng cơ thể.
Bởi vì từ nhỏ sống ở Lục gia, sớm tòng quân, cho dù Lục Phong Miên buông lỏng tư thế ngồi, cũng lộ ra cảm giác nghiêm túc.
Mộc Ân cảm thấy vẫn kém rất xa trạch nam, chỉ có thể kéo một cái ghế lại, tự mình thị phạm cho anh, ra hiệu để anh học mình.
Lục Phong Miên thật sự cũng không trách cô làm loạn, ngược lại cảm thấy cô như vậy rất đáng yêu, ngả lưng dựa về sau, ngẹo đầu.
“Ha ha…” Mộc Ân bị dáng vẻ này của anh chọc cười, bất đắc dĩ khoát
khoát tay: “Được rồi được rồi, chú Lục vẫn đừng nên học được, như vậy
đi, chú giả làm một người có một chân bất tiện.”
Trọng lượng của cơ thể như thế này sẽ làm một bên nghiêng, thấy thế
nào, cũng sẽ không giống một người quân nhân cán bộ chân chính.
“Què chân sao?” Lục Phong Miên ngồi thẳng.
“Dạ.” Mộc Ân gật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cười rộ lê: “Có phải chú không thích kiểu dáng này không…”
“Không sao, tôi cảm thấy rất thú vị.” Lục Phong Miên từ trên ghế đứng lên, một chân dựa vào bên cạnh, trong đầu nhớ cậu quân nhân bị gãy chân đi khập khễnh trong quân đội, cũng học theo khập khễnh đi.
Bộ dạng này làm mất đi sự nghiêm nghị chính trực, ngược lại giống như một trạch nam ba mươi tuổi ——- nếu như không thấy mặt.
Mộc Ân cười khen vài câu giả vở thật giống, cầm lấy túi trang điểm ở
trên bàn, kéo Lục Phong Miên ngồi trên giường, bắt đầu giúp anh trang
điểm.
Bình thường cô không hóa trang, những đồ trang điểm này vẫn là do Lâm Hạ mang cô cùng đi mua, nói là nữ sinh không thể thiếu khuyết những thứ này.
Nhưng mà Mộc Ân trời sinh lười ở phương diện này, hơn nữa đang trong
độ tuổi cũng không cần dựa vào mỹ phẩm để bảo dưỡng cơ thể, mỗi ngày rửa mặt xong bôi một chút phấn em bé cũng đã trắng nõn căng bóng, cho nên
chưa hề dùng qua bộ trang điểm đó.
Cô không am hiểu lắm về trang điểm, chỉ nhìn thấy Lâm Hạ làm qua, nhưng mà chuyện này cũng không cần kỹ thuật quá là cao siêu.
Mộc Ân thoa cho Lục Phong Miên một tầng phấn lót gam màu ấm, chấm vài nốt tàn nhang trên gò má anh, cuối cùng vẽ hai quần thâm đen thật to
dưới mắt anh.
Cứ như vậy, cả người Lục Phong Miên đều lộ ra sự tiều tụy không ít.
Mộc Ân nhìn hai bên một chút, trên mày kiếm của anh vẽ thêm hai ba
nét, để lông mày của anh trông thô như lông mày của cậu bé bút chì Shin.
Hài lòng thưởng thức xong kiệt tác của mình, Mộc Ân vô cùng có cảm
giác thành công, thu dọn hết tất cả đồ trang điểm, lôi kéo Lục Phong
Miên ngồi xuống trước máy vi tính.
“Sắp bắt đầu rồi chú Lục, nếu như người tên Đường Đường hỏi chú cái
gì thì chú xem mà trả lời, cái khác cứ giao cho cháu.” Mộc Ân nói.
Lục Phong Miên nhìn cô tràn đầy phấn khởi, khóe môi lại cười nói: “Được.”
Vừa đến mười giờ, Đường Đường liền gọi video cho 6 người đã được chỉ định.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!