Hôm sau, lúc Mộc Ân rời giường, bác Phó đã giúp cô thu dọn xong hành lý rồi cử người đưa về nhà họ Lục.
Ăn một bữa sáng đơn giản với Lục Phong Miên, Lâm Như Uyên mới khoan thai chậm rãi trả người giấy lại.
Nhìn khuôn mặt anh trai hưng phấn, Mộc Ân liền đoán được anh đã biết
thân phận của Trần Uyển Di, thừa dịp Lục Phong Miên ra ngoài gọi điện
thoại, cô giơ tay về phía Lâm Như Uyên: “Uyển Di đâu?”
Lâm Như Uyên hắng giọng một tiếng, bàn tay giấu sau lưng đưa ra phía
trước, xòe ra, lộ người giấy nhỏ đang ngủ mơ mơ màng màng ở bên trong.
Lúc Mộc Ân đón lấy người giấy, anh còn rất không nỡ, đôi mắt nhìn chằm chằm người giấy bị Mộc Ân cất vào trong túi áo.
“Anh đã cảm thấy túi áo trên quần áo của em sao lại thiết kế kỳ lạ như thế, thì ra là để cất người giấy.” Lâm Như Uyên nói.
“Dạ.” Mộc Ân gật gật đầu: “Một lát nữa em sẽ trở về với chú Lục, hôn lễ của Lâm Hạ anh đi không?”
“Không đi, anh không thích những nơi như vậy, gửi tiền mừng là được.” Đôi mắt Lâm Như Uyên vẫn nhìn chằm chằm túi áo trước ngực cô.
Mộc Ân bất đắc dĩ thở dài: “Em biết anh đang suy nghĩ gì, nhưng Uyển
Di nhất định phải dùng âm khí trên người em mới có thể nuôi dưỡng cơ
thể, ở chỗ anh thì không được, đừng nhớ thương.”
Cảm xúc trong mắt Lâm Như Uyên biến thành ghen ghét vô cùng, dường
như đang biết nói: “Dựa vào cái gì mà trên người em có âm khí?”
Mộc Ân không làm gì được anh, nói: “Nếu như anh thực sự thích, chờ
vết thương của chị ấy lành, thì có thể để anh mang theo hai ngày.”
“Lâm tiểu thư.” Cửa phòng bị gõ một tiếng, Giản Thi đứng ở ngoài cửa: “Có thời gian nói chuyện không?”
“Có.” Mộc Ân xuống giường, nhìn căn phòng sạch sẽ ngăn nắp: “Chị Giản Thi muốn đến chỗ nào nói chuyện?”
“Muốn nói chuyện riêng với em một chút.” Giản Thi liếc nhìn Lâm Như Uyên, nói.
“Được.” Mộc Ân theo cô ấy rời đi, trước khi ra cửa dặn dò Lâm Như Uyên nói cho Lục Phong Miên không cần lo lắng cô.
Đi ra bên ngoài, Giản Thi mang theo Mộc Ân đến một bãi cỏ không
người, nơi xa là nhân viên và đạo diễn đang bận rộn chuẩn bị máy móc
quay phim.
“Dáng vẻ đánh người tối hôm qua của em, rất giống chồng của chị.”
Giản Thi nhìn Mộc Ân, mở miệng nói thẳng: “Chị từng xem anh luyện quyền
cước, các động tác nhỏ của anh ấy chị đều nhớ, em và anh ấy… có quen
biết sao?”
“…” Mộc Ân không nghĩ tới ngay cả điều này cô ấy cũng đều nhận ra,
nhất thời yên lặng, không tự giác nhìn về phía Chu Mạc Viễn bên cạnh
Giản Thi.
Nụ cười của Chu Mạc Viễn bất đắc dĩ và đắng chát, lại pha thêm chút
ngọt ngào: “Tôi từng đưa Thi Thi đi xem tôi luyện võ, cô ấy rất quen
thuộc động tác của tôi.”
Cái này thật đúng là yêu vô cùng sâu sắc…
Mộc Ân không biết nên làm sao nói với Giản Thi, trong ánh mắt mong đợi của cô ấy, cũng không thể giải thích rõ nguyên nhân được.
Cô cúi đầu trầm mặc một hồi, nhìn thấy Trần Uyển Di trong túi áo lộ
ra cái đầu nhỏ, nghĩ đến cái gì: “Có phải chị rất muốn gặp Chu tiên sinh hay không?”
Giản Thi trở nên kích động, thậm chí không có nghi ngờ, hỏi: “Em có thế để cho chị gặp được anh ấy?”
“Em có thể thử một chút.” Mộc Ân nói: “Nhưng không biết có thể thành
công hay không, em về trước chuẩn bị, phương pháp em sẽ viết trên giấy
giao cho chị, sau khi em rời đi chị có thể thử, nếu như có thể thành
công… đương nhiên là tốt, nếu như không thể, cũng mong rằng chị không
nên quá thất vọng.”
“Được.” Giản Thi kềm chế kích động.
Sau khi Mộc Ân trở về phòng, cắt ra mấy người giấy.
Kỳ thật trên lý thuyết chỉ cần một cái là được rồi, nhưng cô cân nhắc chuyện này có thể có nhiều tình huống khác nhau, nghĩ đến lỡ như thành
công, cứ ba ngày thì hồn phách của Chu Mạc Viễn phải rời khỏi giấy để
dưỡng hồn, như thế thì sẽ luôn cần đến người giấy.
Giản Thi ngượng tay sẽ không cắt thứ này, sợ là ngay từ đầu cắt không tốt, hầu như cần quá trình để quen thuộc.
Cắt người giấy xong, Mộc Ân lại viết phương pháp đưa linh hồn vào
người giấy, cuối cùng viết đến nếu như thành công, ba ngày hồn phách
phải thả ra ngoài một lần, phương pháp là dùng máu xóa nhòa đi chữ
“định” trên người người giấy…
“Ân Ân, vì sao em không nói thẳng trước mặt cho cô ấy chuyện này?”
Trần Uyển Di đứng trên bàn nhìn cô múa bút thành văn, cảm thấy thật là
vẽ vời thêm chuyện.
Mộc Ân viết xong một chữ cuối cùng, thở dài: “Em sợ lỡ như không
được… Em không muốn nhìn thấy bộ dáng thất vọng của Giản Thi và Chu Mạc
Viễn.”
“…” Trần Uyển Di.
Ân Ân nhà cô quá thiện lương.
Cắn bút nghĩ nghĩ, Mộc Ân lại viết thêm một câu đằng sau —— cho dù
thành công hay không, xin nhớ kỹ, anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh chị, yêu
chị tha thiết, cũng hi vọng chị hạnh phúc.
Sau khi viết xong, xếp giấy lại, Mộc Ân đến phòng của Giản Thi, giao cho cô ấy.
…
Lúc rời đi, Lâm Như Uyên vẫn luôn tiễn Mộc Ân ra xe, sau khi bác Phó
nổ máy, Lâm Như Uyên còn túm lấy cửa xe, một bộ dáng bịn rịn không nỡ.
Kỳ thật nếu như không phải lịch trình quay phim của anh quá kín, thật sự anh muốn quay về với Mộc Ân, dù sao nhà của Lục Phong Miên rất lớn,
bao nhiêu người cũng chứa đủ.
Nhưng hợp đồng quay phim anh cũng ký xong, không có cách nào nói dừng là dừng.
“Ngày mai tôi và Ân Ân đi du lịch ngoài đảo, nếu như cậu muốn, cũng
có thể đồng hành.” Lục Phong Miên đợi nửa ngày cũng không thấy Lâm Như
Uyên quay đi, mở miệng nói.
Lâm Như Uyên lắc đầu: “Gần đây bận quá, chờ quay xong bộ phim này,
tôi sẽ nói người quản lý hủy bỏ hoặc lùi tất cả lịch trình về sau, đến
lúc đó đến chỗ cậu ở một thời gian ngắn, cũng thuận tiện bồi Ân Ân.”
Ngoài miệng nói bồi Mộc Ân, con lại nhìn mắt chằm chằm túi áo trước
ngực Mộc Ân, mặc dù người giấy không có lộ ra, Lâm Như Uyên lại biết,
túi áo này chuyên môn cất người giấy.
Mộc Ân bị ánh mắt chằm chằm đó làm rùng mình, nếu không phải biết đây là anh trai già nhà mình, cô thật sự cảm thấy người này đến để cướp
bóc.
Chăm chú nhìn nửa ngày, Lâm Như Uyên mới lưu luyến không rời cẩn thận từng bước quay về.
Rời khỏi Đào Hoa Trang, trên nửa đường Mộc Ân nhớ tới cái gì, nói với Lục Phong Miên: “Chú Lục, hôm nay chú không bận sao? Cháu có một vị
khách hàng ở tại Hâm Hải Hào Đình, cháu muốn đi thăm.”
“Khách hàng?” Lục Phong Miên nghi hoặc.
Nhắc đến chuyện này, Mộc Ân còn có chút ngại ngùng, kể chuyện Thẩm Thanh Thanh bắt cầu giới thiệu khách hàng cho cô.
Mặc dù không có giúp đỡ được gì, cô cũng coi như “tiểu sư phong thủy” xuất đạo một lần, cảm giác vẫn thật thú vị.
Lục Phong Miên cũng xác thực cảm thấy chuyện này thú vị, dùng ánh mắt kiêu ngạo khi đứa trẻ nhà mình càng ngày càng có tiền đồ mà nhìn Mộc
Ân, còn nói Lưu Niên có ánh mắt tốt, cuối cùng nói với bác Phó lái xe ở
phía trước: “Lão Phó, đi Hâm Hải.”
“Vâng.” Phó Dũng ngoặt một cái, vòng vào một con đường khác.
…
Xe dừng ở bên ngoài cổng của Lưu gia, Mộc Ân gọi điện thoại cho Lưu Niên.
Lưu Niên bận rộn không ở nhà, ở trong điện thoại biểu thị sự áy náy,
thái độ vô cùng nhiệt tình, nói cho đám người hầu phải tiếp đãi Lục
Phong Miên cùng Mộc Ân thật tốt.
Lúc hai người vào cửa, Tuyết Nhi đang ở phòng ăn ăn cơm với hoa quả,
trên mặt bàn có đặt một chiếc điện thoại, đang phát sóng bộ phim anime
hot nhất hiện tại.
Trong những kỳ nghỉ như thế này, học sinh không đi học đều thức dậy rất trễ, lúc Mộc Ân ở nhà cũng ăn cơm rất trễ.
“Tuyết Nhi, nghe chú Lưu nói sức khỏe của em đã không sao rồi? Cảm thấy gần đây thế nào?” Mộc Ân tiến lên hỏi.
Tuyết Nhi đang xem rất nhập tâm, ngay cả có người đến cũng không phát hiện, ngước mắt lên nhìn Mộc Ân, lúc thấy Lục Phong Miên phía sau cô,
biểu cảm ngập ngừng một chút.
Mặc dù Lục Phong Miên qua tuổi ba mươi, nhưng ở trong quân đội thời
gian dài, vóc người cũng đẹp, tự bản thân có một loại khí chất, loại khí chất này không chỉ có thể hấp dẫn người đồng lứa, mà cũng rất có mị lực với các cô bé.
Mộc Ân mới đầu tưởng rằng Tuyết Nhi bị Lục Phong Miên làm cho kinh
diễm*, nhưng sau đó phát hiện dường như không phải, biểu cảm đó càng
giống là… bị sốc.
*Kinh diễm: kinh ngạc và hâm mộ
Tuyết Nhi dường như có chút sợ, thậm chí là không thích Lục Phong Miên.
Cô ấy đứng dậy, lui về sau hai bước, giọng nói cũng có chút căng thẳng: “Các người tới làm gì?”
“Chúng tôi tới thăm em, nghe nói sức khỏe của em đã khá lên.” Mộc Ân
cười ôn hòa: “Đừng căng thẳng, đây là bạn trai chị, anh ấy tên là Lục
Phong Miên.”
“Sức khỏe của tôi rất tốt, không sao.” Tuyết Nhi vẫn rất cảnh giác,
nhìn hai người cô chằm chằm: “Các người còn có chuyện gì sao?”
Không có việc gì đi mau đi, mặc dù cô ấy không có nói rõ, nhưng Mộc Ân cũng cảm giác được bóng gió trong đó.
Lục Phong Miên giỏi quan sát cảm xúc của người khác hơn cô, đương
nhiên sẽ nhìn ra được, bình thường những chỗ anh đến đều được hoan
nghênh nịnh nọt, tự nhiên không cần thiết chịu sự xa lánh này, kéo Mộc
Ân: “Đi thôi.”
“À…được…” Mộc Ân đáp lời, bị Lục Phong Miên kéo ra ngoài.
Trở lại trên xe, cô càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, hồi tưởng sự
không yêu thích của Tuyết Nhi đối với mình, nhưng người cô ấy càng bài
xích, dường như là Lục Phong Miên?
Vì sao?
Bởi vì hơi thở lạnh lùng nghiêm túc trên người Lục Phong Miên? Hay là bởi vì nguyên nhân gì khác? Hoặc là chính là mình suy nghĩ nhiều?
Cho dù nói thế nào, bây giờ Tuyết Nhi tất cả đều bình thường, cho dù
có nghi ngờ gì cũng không thể chứng minh, Lưu Niên cũng không có khả
năng để cô tìm Tuyết Nhi chứng minh điều gì.
Mộc Ân dứt khoát không quá can thiệp vào nữa.
…
Hôm sau, là hôn lễ mà Lâm Hạ chuẩn bị đã lâu, sáng sớm Mộc Ân đã cùng Lục Phong Miên ngồi máy bay tư nhân đi ra ngoài hải đảo.
Lục Phong Miên lấy tên của Mộc Ân mua hòn đảo này, do Mộc Ân đứng tên, chỉ mãi không có nói với cô.
Máy bay đáp xuống sân bay nhỏ, sau khi Mộc Ân cùng Lục Phong Miên
xuống dưới thì dạo qua một vòng, trời xanh nước xanh không khí mát mẻ vô cùng hài lòng.
Đảo này của Ân Ân không lớn, nhưng cây cối xanh tươi, chỉ có một chỗ lâu đài nhỏ, trắng xanh đan xen, là một biệt thự rất đẹp.
Trên đảo có những cây cọ xinh đẹp, từng dãy, cũng có núi cao hùng vĩ, cảnh sắc mê người.
Hai người đi trên bờ cát, gió biển thổi vào, khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.
“Nơi này thật xinh đẹp.” Mộc Ân cười nói.
Cô cởi giày, đi chân trần giẫm trên cát, cát mịn, rất mềm mại, cực kỳ dễ chịu, cho người ta một loại cảm giác tinh tế tỉ mỉ.
“Cảm giác được cát mịn hôn bàn chân, em từng nói em rất thích.” Lục
Phong Miên cũng cởi giày theo, cùng Mộc Ân giẫm trên cát, chơi đùa trong chốc lát, liền trở lại tòa thành.
Lâu đài cũng không lớn, ba tầng lầu, trang trí theo kiểu dáng Châu
Âu, cảm giác chung là rất trống trải, cũng không có quá nhiều đồ dùng
trong nhà, trên tường ngoại trừ hai bức bức tranh theo trường phái ấn
tượng, thì không còn cái khác.
Không có bao nhiêu đồ dùng trong nhà, ngược lại cho người khác cảm giác rất tốt, Mộc Ân chỉ thích phong cách như vậy.
Trên ban công có bàn cafe, rất sạch sẽ.
Phòng ngủ chính ở lầu hai, giường màu trắng, ly màu trắng, ngoài ra còn có đài quan sát hướng ra biển.
Bụi hoa phía dưới cửa sổ, hoa nở rộ, đập vào mắt đều là phong cảnh.
Mộc Ân thoải mái mà nằm xuống, gió biển chập chờn, thổi vào màn cửa
màu trắng, cho người cảm giác giống như là được ngâm mình trong suối
nước nóng, tinh tế tỉ mỉ, ôn nhu, cô đều không nỡ rời đi.
“Lúc tôi mua hòn đảo này đã đến một lần, có một cánh đồng hoa hồng vô cùng rộng lớn phía sau núi, được phân theo từng chủng loại, rất xinh
đẹp.”
Lục Phong Miên biết Mộc Ân thích hoa hồng, đây là lúc trước khi anh mua đã sai người trồng xuống.
Nghỉ ngơi một hồi, hai người thu dọn xong đồ đạc, trong tủ lạnh tất cả đều là trống không, không có bất kỳ món đồ nào.
Lục Phong Miên chuẩn bị đi mua sắm, Mộc Ân cũng muốn đi cùng, Lục
Phong Miên sợ cô mệt nhọc, dù sao ngồi máy bay lâu như vậy, nhưng Mộc Ân lại không thuận theo, hứng thú lớn nhất của cô chính là dạo phố mua đồ, đây là bản tính trời sinh của con gái, hơn nữa, cô cũng muốn đi xem
những cư dân sống xung quanh đảo nhỏ này.
Lục Phong Miên không lay chuyển được cô, cho nên cuối cùng hai người cùng ra ngoài.
Trên đảo nhỏ không có những người khác, cho nên chỉ có thể do hai
người tự lái thuyền, cũng may kỹ thuật lái thuyền của Lục Phong Miên rất tốt, cho nên không cần lo lắng gì.
Lục Phong Miên đang ở buồng lái lái thuyền, Mộc Ân ngồi trên boong tàu ngắm cảnh, chụp ảnh, tự tìm vui vẻ.
Du thuyền mất nửa tiếng đồng hồ, thì đã đến một quần đảo, nơi này rất náo nhiệt.
Không phải đảo nhỏ tư nhân mà là cư dân đảo, khắp nơi đều là người,
trên bến tàu tất cả đều là những âm thanh gào to, trên bờ biển có một
nhóm người đẹp đang phơi nắng, phơi cho màu da của họ thành màu nâu khỏe mạnh.
Có người mặc váy đi biển đủ màu sắc, đi dạo ngay bờ biển, cũng có
người đang đánh bóng chuyền trên bãi cát, có người đang uống bia, cuộc
sống nơi này vô cùng nhàn nhã, tựa như Thiên Đường ở nhân gian.
Lục Phong Miên cùng Mộc Ân xuống thuyền, rất khó thấy được gương mặt
phương đông xuất hiện trên hòn đảo này, cư dân trên đảo đều rất kinh
ngạc, nhưng nơi đây thỉnh thoảng cũng sẽ có vài du khách đến thăm, cho
nên mọi người kinh ngạc, cũng chỉ là ngắn ngủi một cái chớp mắt mà thôi, rất nhanh không có thêm biểu cảm gì đặc biệt.
Ở trên đảo có hai cái chợ rất lớn, chợ nơi đây cũng rất truyền thống, cũng có quán cà phê, quán bar, nhà hàng bình dân, đủ loại quán nhỏ, rất có hương vị cuộc sống, kiến trúc cũng có chút đặc sắc.
Mộc Ân cùng Lục Phong Miên vừa đi vừa chụp ảnh, vừa đi dạo, hai người bước vào cửa hàng, mua sắm một chút đồ dùng thường ngày.
Quần áo trên hòn đảo này đều có chút đặc sắc, rất có phong tình của
biển cả đại dương, Mộc Ân cực kỳ thích thú, nhịn không được mua thêm hai bộ, nhập gia tùy tục, cô cũng thích mặc lên những chiếc váy đi biển dài đầy màu sắc.
Sau khi mua những đồ dùng thường ngày, Mộc Ân cùng Lục Phong Miên đi
đi dạo chợ, trong chợ có rất nhiều hoa quả nhiệt đới, Mộc Ân thèm ăn nên đã mua rất nhiều, dưa lưới, dưa hấu, măng cụt, còn có một số hoa quả cô chưa thấy qua, nên cô mua tất cả.
Hôm nay, quan trọng nhất là hải sản. Hôm nay Lục Phong Miên cùng Mộc Ân tới hơi trễ, chợ hải sản sắp đóng cửa.
Nhưng mà những hải sản ngon được đánh bắt hôm nay, đã bị người khác
lựa hết, còn lại đều là những con có ngoại hình không đẹp gì, nhưng cũng cực kỳ tươi.
Cho nên Mộc Ân cùng Lục Phong Miên cũng không có nhiều yêu cầu gì,
hải sản tươi như vậy là đủ rồi, dù sao cũng đều là ăn vào bụng, không
cần yêu cầu nhiều như vậy.
Hai người mua rất nhiều tôm hùm, cá biển và sò biển, bào ngư, còn có cá hồi… đủ loại hải sản, tất cả đều mua mỗi thứ một ít.
Mộc Ân nhìn bao lớn bao nhỏ trong tay, lập tức có chút hối hận, nói:
“Thật ra, chúng ta có thể ít mua một chút, mỗi ngày đều tới mua những
con tươi. Không chừng tới sớm một chút, còn có thể mua được hải sản vừa
tươi vừa đẹp nữa.”
“Bây giờ đã mua xong rồi, nhưng mà hải sản hôm nay chúng ta mua không tính là quá nhiều, có thể ăn hết.”
Lục Phong Miên nhìn nhiều loại hải sản lớn bé, mặc dù nhiều, nhưng
anh và Mộc Ân cũng đều là người thích ăn hải sản, cho nên hôm nay mua
bao nhiêu đây, nói không chừng có thể ăn hết tất cả.
“Thuận tiện lại dẫn em đi xem phong cảnh khác ở trên đảo, bên này còn có một giáo đường với một cái chuông lớn, theo như truyền thuyết, sau
khi cầu nguyện xong thì gõ vang chuông lớn, nguyện vọng của em sẽ thành
hiện thực.” Lục Phong Miên cười nhìn Mộc Ân.
“Rất linh nghiệm sao?” Mộc Ân hiếu kì, Lục Phong Miên – một người
không tin truyền thuyết đã giới thiệu như vậy, vậy có phải có chỗ đặc
biệt lắm hay không?
“Cũng không chắc, dù sao tôi cũng không tin sau khi cầu nguyện sẽ
linh nghiệm, nhưng mà khi ai cũng đều nói như vậy, em lại thích những
điều này, tôi liền nghe ngóng một chút.”
Mộc Ân nhẹ gật đầu, thì ra là như vậy, bởi vì cô thích, bởi vì cô tin tưởng những điều này, cho nên Lục Phong Miên sẽ để ý, sẽ thăm hỏi giúp
cô.
Mộc Ân ấm áp trong lòng.
Lúc hai người rời khỏi, trận đánh bóng chuyền trên bãi cát còn chưa
tan cuộc, Mộc Ân nói: “Thật ra, chúng ta đến hòn đảo nhỏ này nghỉ phép
cũng rất tốt, dễ nghỉ ngơi, cũng náo nhiệt, ăn cái gì cũng thuận tiện.”
Lục Phong Miên thuận theo ánh mắt của Mộc Ân nhìn sang, từ chối cho ý kiến, nhẹ gật đầu, nói: “Náo nhiệt một chút, nếu như em thích, ban ngày chúng ta có thể tới, thời gian còn lại, vẫn nên thanh tịnh một chút mới tốt.”
Hai người trở lại hòn đảo nhỏ của mình, đã là hoàng hôn.
Mộc Ân cùng Lục Phong Miên cập bến thuyền ngồi nhìn trời chiều, ở
trên núi nhìn mặt trời mọc và ở trên biển nhìn trời chiều đều là một
loại hưởng thụ của thị giác.
Lục Phong Miên vẫn luôn không thích những chuyện như ngắm hoàng hôn.
Chỉ là lần này, ngược lại anh rất có tâm tình, chụp cho Mộc Ân không ít
ảnh.
Mộc Ân nghĩ thầm, quả nhiên, ngắm phong cảnh gì gì đó, sẽ khiến tâm trạng của người ta tốt hơn, nên nhìn cái gì cũng tốt.
Mộc Ân đột nhiên hào hứng, dứt khoát nói: “Chúng ta cũng không cần về tòa biệt thự nhóm lửa đâu, trực tiếp thực hiện ở tại đây đi, nướng hải
sản một chút là có thể ăn rồi, phong cảnh bên này thật sự là quá tốt
rồi.”
Tựa như là đang đi dã ngoại.
Mộc Ân rất thích cắm trại dã ngoại, chỉ là có rất ít cơ hội ra ngoài, thứ nhất là không có nhiều sự nhàn nhạ thoải mái như vậy, thứ hai là
vẫn luôn không tìm được một người có thể theo cô đi dã ngoại, hôm nay
vừa đúng thực hiện được nguyện vọng.
Bên cạnh cô có Lục Phong Miên, cảnh sắc cũng không tệ, đơn giản chính là thiên thời địa lợi nhân hoà, toàn bộ đều chiếm hết.
“Tôi trở về lấy đồ dùng nấu ăn đến đây.” Lục Phong Miên cũng hào hứng, lập tức đi chuẩn bị ngay.
Lục Phong Miên không giỏi nấu ăn, nhưng Mộc Ân vẫn tính là không tệ,
cho nên toàn bộ bữa tối đều là Mộc Ân tay cầm muôi, Lục Phong Miên thì
phụ trách làm phụ trợ, không tốn thời gian bao lâu, cả bàn tiệc hải sản
đã hoàn thành.
Hai người vừa thưởng thức phong cảnh, vừa ăn, vô cùng lãng mạn.
Lúc sắp ăn xong, điện thoại di động của Mộc Ân vang lên, cô lấy ra
nhìn thoáng qua, phát hiện là tin nhắn Lâm Như Uyên gửi tới Wechat.
“Ân Ân, mau xem livestream, tuần này Đường Đường trực tiếp trước thời hạn, một tiếng sau chính thức bắt đầu.”
“Là tin nhắn của ai?” Lục Phong Miên liếc nhìn về phía cô.
“Là anh trai.” Mộc Ân nói:”Có liên quan tới việc livestream chuyện kinh dị, một hồi sẽ bắt đầu.”
Vừa nói, vừa tải phần mêm, sau khi cài đặt hoàn thành, đăng kí một tài khoản.
Trực tiếp của Đường Đường càng ngày càng được người yêu mến, lần này
có thể thấy là lần trực tiếp được chào đón nhất, sau khi ấn mở, trên màn hình là một đoạn giới thiệu vắn tắt, giới thiệu nội dung trò chơi đêm
nay.
Lúc mười hai giờ đêm chọn một ngã tư đường, sau đó sẽ cắm ba nén
hương vào trong bát cơm trắng, đợi sau khi ba nén hương cháy hết, lấy
cơm ra ăn…
Phương pháp đó thì Mộc Ân đã từng thấy trên internet, không khỏi cảm thán thật sự là tìm đường chết, nhịn không được thở dài.
“Muốn xem không?” Bên cạnh, Lục Phong Miên hỏi một câu.
“Ừm.” Mộc Ân gật gật đầu, lùi ra sau dựa vào trên người anh, hai
người cùng nhau nằm trên ghế lớn như giường đôi ở trên bãi cát: “Chúng
ta cùng nhau xem đi chú Lục, vừa ăn vừa xem vừa hóng gió.”
“Được.” Lục Phong Miên hôn một cái trên trán cô: “Uống chút rượu vang không?”
“Được.” Mộc Ân nói.
Lục Phong Miên đứng dậy đi lấy.
Một giờ trôi qua rất nhanh, còn chưa tới mười hai giờ, đã bắt đầu livestream.
Vẫn là người tên là Đường Đường trực tiếp, cười hì hì đang cùng mấy người bạn đồng hành làm vài hoạt động cho nóng người.
Mộc Ân nhìn một chút, phát hiện lần này cũng thay người, mỗi kỳ trực
tiếp cũng sẽ không dùng cùng một người, dù là người có biểu hiện tốt
nhất.
Theo sắc trời dần dần tối đi, dòng người trên đường phố cũng bắt đầu
ít dần, cuối cùng sắp đến lúc mười hai giờ, dường như không hề nhìn thấy một chiếc xe qua lại.
Lúc này Đường Đường lấy cơm và nhang mình tự chuẩn bị ra, làm một tư thế chuẩn bị bắt đầu với mấy người khác.
Thế là mấy người trẻ tuổi này liền vây lại, trông thấy Đường Đường cắm nhang trên tô cơm, dùng bật lửa đốt lên.
“Trò chơi sắp bắt đầu nha.” Đường Đường còn đang cười, là nụ cười
nũng nịu lại hấp dẫn người khác: “Nếu mọi người cảm thấy hay, hãy nhớ
tặng cho mình nhiều quà nhé.”
Cô mỉm cười, xoay người mang tô cơm kia, đặt giữa đường lớn, nhìn nén nhang cháy dần, tàn hương màu xám chậm rãi rủ xuống trên mặt cơm màu
trắng.
Thời gian gần mười hai giờ, trên đường phố trống vắng, không một chiếc xe nào đi ngang qua.
Mấy người đứng ở ngã tư đường, vây quanh tô cơm kia, lẳng lặng chờ nén nhang phía cháy thành tro tàn.
Lục Phong Miên không có hứng thú gì đối với mấy chuyện này, lực chú ý phần lớn đặt trên khuôn mặt bị ánh sáng đủ màu sắc của điện thoại chiếu lên, trắng trẻo phấn nộn của Mộc Ân.
Nhưng mà Mộc Ân xem rất chăm chú, cẩn thận tỉ mỉ dường như đang nghiên cứu hiện trường hung án.
Trong video trực tiếp, nén nhang của Đường Đường rốt cục cũng cháy
đến cuối cùng, cô ấy cười lên, xoay người bưng tô, sau đó dùng đũa khuấy tàn hương và cơm lại với nhau, để hai loại đồ vật hoàn toàn hòa quyện
vào nhau, nói: “Đã chuẩn bị kỹ càng, chúng ta sắp bắt đầu ăn rồi.”
Cô chia cơm trong chén làm mấy phần, sau đó đưa cho người tham dự bên cạnh.
Người tham dự nhận lấy chén cơm, bắt đầu nhét cơm trắng vào trong miệng.
Cơm đó nhìn có vẻ rất khó ăn, nhưng có lẽ là vì tiền hoặc là do hiếu kỳ dụ hoặc, mấy người ăn xong có dáng vẻ rất thỏa mãn.
Sau khi tất cả đều ăn xong, Đường Đường tiện tay ném tô vào bên cạnh
thùng rác, nói: “Tiếp thep, là thời khắc chứng kiến kỳ tích.”
Trên đường phố yên tĩnh cực kỳ, ngoại trừ mấy người bọn họ, không nhìn thấy một người đi đường nào khác.
Mấy người bọn họ nhìn chung quanh, giống như thật muốn nhìn thấy mấy
thứ bẩn thỉu, nhưng từ nét mặt không có thay đổi gì của bọn họn, loại ý
nghĩ này dường như thất bại.
—— ai nha, thật không thú vị, xem ra lần trực tiếp này lại thất bại nữa nha.
—— lần này trực tiếp thật sự là quá nhàm chán, vẫn là cái lần con ma trong gương kia tương đối thú vị.
—— đúng vậy đúng vậy, thật hối hận quà tặng đêm nay.
Trên màn hình liên tục hiện lên làn màn mưa đạn bình luận, đều là
mắng mỏ, không ít người biểu thị hối hận tặng quà, mặc dù trước đó thì
tặng quà không ngừng.
Đường Đường vẫn còn biểu cảm bình tĩnh nhàn nhã, nhìn màn hình nói:
“Mọi người đừng vội vã như vậy nha, lại cố gắng chờ một chút, nói không
chừng…”
Cô câu nói này còn chưa nói xong, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng cô bé thét lên.
Tiếng thét này khiến khán giả xem trực tiếp bùng nổ một đợt mưa đạn, cũng làm cho Đường Đường không nhịn được quay đầu: “Cô…”
Hai chữ “làm gì?” không thể nói ra khỏi miệng, Đường Đường biến sắc.
Chỉ thấy, sau lưng cô ấy không có vật gì trên mặt đất, vốn dĩ cái
bóng của cô ấy cũng sẽ in trên mặt đất như những người khác, nhưng bây
giờ không thấy!
Dưới đèn đường mờ mờ, cái bóng của người khác đều rất rõ ràng, chỉ có cái bóng của cô ấy, là không thấy.
Cô ấy trở thành một người không bóng, một màn này khiến mấy người
tham dự chung quanh vừa kinh ngạc lại vừa sợ, nhao nhao tránh xa Đường
Đường ra, một bộ dáng muốn chạy lại không dám chạy.
Đám người xem trực tiếp bình luận vô cùng hăng hái, một đống những
dấu chấm than hiện lên, Mộc Ân nhìn thấy một người trong đó hưng phấn
nói: Mặc dù biết rõ là giả, nhưng mà vẫn thích cách diễn của bọn họ, cái bóng này rốt cuộc biến mất như thế nào vậy? Công ty của chúng tôi cần
nhân tài như vậy.
Phía dưới hàng loạt những dòng chữ cười haha.
Người tham gia không có gan lớn như những người xem, từng người đều cảm thấy sợ hãi, không biết như thế nào cho phải.
Biểu cảm của Đường Đường cũng nghiêm túc, trên mặt hiện ra một sự quỷ dị vặn vẹo.
Không biết có phải ảo giác hay không, Mộc Ân luôn cảm thấy nét mặt
của cô ấy, không giống như là sợ hãi, ngược lại giống như là… hưng phấn.
Đột nhiên, người đứng phía sau Đường Đường lại hét rầm lên, Đường Đường nghe được giọng nói muốn quay người lại…
Nhưng mà ống kính chỉ chuyển một nửa, không biết bị ai hung ác đẩy một cái, màn hình lắc lư, sau đó đột nhiên rơi ầm.
—— livestream lần nữa bị gián đoạn.
Mộc Ân trầm mặc một chút, vừa lo lắng những người này, lại cảm thấy những người tìm đường chết này không đáng lo lắng.
Lục Phong Miên ở bên cạnh cũng muốn ngủ thiếp đi rồi, thấy video này
cuối cùng cũng kết thúc, duỗi lưng một cái: “Như Uyên thích xem cái này? Sở thích thật sự khó hiểu.”
“…” Mộc Ân cũng cảm thấy người thích xem những kiểu livestream này đều rất khó hiểu.
“Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi đi.” Lục Phong Miên nói đến đây, ánh mắt rõ ràng phát sáng lên.
“…” Mộc Ân cảm thấy nguyên nhân ánh mắt anh sáng lên không phải là bởi vì nghỉ ngơi, mà là…
Cô có chút khó khăn, cũng không biết từ chối Lục Phong Miên như thế
nào, bà dì đến thì chỉ có thể dùng một lần một tháng, mà số lần đó trong tháng này cô đã dùng hết…
Xem ra cần phải đưa việc tìm cổ ngọc vào danh sách quan trọng, có cái đó, Trần Uyển Di liền có thể hút ấm khí trong ngọc sống qua ngày.
Mộc Ân mắt thấy Lục Phong Miên muốn tới ôm mình, nói rằng: “Chú Lục,
lần trước cháu có nói chú tìm cổ ngọc, chú đã tìm được chưa?”
“Loại ngọc này rất khó tìm, tôi đã cử người đi tìm.” Lục Phong Miên nói.
“À…” Mộc Ân lên tiếng, xê dịch sang bên cạnh: “Cháu đi tắm rửa trước.”
“Không phải em mới tắm sao?” Lục Phong Miên cau mi tâm lại.
“… Đi tắm lần nữa, sạch sẽ.” Mộc Ân vừa nói vừa chạy đi.
Đến phòng tắm, cô làm bộ khóa cửa lại, móc Trần Uyển Di từ trong túi
ra: “Hai giờ, sau đó đi tìm chị? Không có vấn đề gì chứ?” “…” Trần Uyển
Di giật mình, lập tức hiểu rõ cái gì, nghĩ thầm, cô ấy giống như biết
chuyện bí mật động trời liên quan tới quân gia…
“Được không?” Mộc Ân lại hỏi.
“Được rồi.” Trần Uyển Di gật gật đầu: “Chị ở căn phòng cách vách chờ em.”
Lúc Mộc Ân về đến phòng, Lục Phong Miên đã đổi áo ngủ, ngồi trên giường đợi cô.
Thấy cô đẩy cửa vào, đuôi lông mày của anh nhẹ nhàng giương lên: “Nhanh như vậy?”
“Xối nước một lần là dược, sợ chú Lục chờ lâu.” Mộc Ân cười đi qua.
“Không vội.” Lục Phong Miên ôn hòa, khóe môi mỉm cười, dáng vẻ đặc biệt mê người: “Chúng ta có thời gian suốt cả đêm.”
“…” Biểu cảm và bước chân của Mộc Ân ngập ngừng, mấy giây sau, cô thở dài, vừa khó xử vừa bất đắc dĩ.
“Suốt cả đêm…” Tay vẽ hai vòng sau lưng, cô không thèm đếm xỉa mở
miệng: “Chú Lục, nói thật, cháu cũng không biết giải thích như thế nào
với chú, tóm lại trước khi tìm thấy cổ ngọc, cháu phải ngủ một mình!”
“…” Lần này đến phiên Lục Phong Miên ngập ngừng.
“Cho nên chỉ có thể ủy khuất chú.” Mộc Ân le lưỡi, cởi áo ngủ nhào
tới giường: “Chúng ta tốc chiến tốc thắng, sau đó cháu đến căn phòng
cách vách ngủ.”
Lục Phong Miên thích “chiến”, nhưng loại tình huống này đả kích tương đối lớn, muốn chiến cũng cần từ từ.
Anh ôm Mộc Ân vào trong ngực, hỏi: “Nguyên nhân… giải thích không rõ được sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!