“Có chút…” Mộc Ân ngửa đầu nhìn anh: “Cháu chỉ là không nghĩ ra, tại
sao là Linh Linh? Lúc đầu cháu còn nghĩ sẽ là Thẩm Gia Kính.”
Thì ra bảo bối nhà mình ngủ không được là đang nghĩ đến chuyện này,
Lục Phong Miên cảm thấy Mộc Ân thật sự trưởng thành, thế mà cũng quan
tâm đến chuyện của người khác.
Anh đẩy mấy sợi tóc trên gò má Mộc Ân ra sau tai, chậm rãi nói: “Là
Linh Linh cũng không kỳ lạ, đó là hai người hầu đã cùng thẩm Bạch Oánh
chơi trò thông linh, nếu như theo lời em nói, vật kia là thông qua máu
cùng dấu hiệu đến bám vào người, hai người này liền cũng có thể.”
“…” Mộc Ân đột nhiên trừng to mắt.
Lục Phong Miên vẫn luôn cảm thấy đôi mắt của cô rất xinh đẹp, như
nước trong veo, giống như là biết nói chuyện, lông mi vừa dài vừa dày,
cũng rất khiến lòng anh ngứa ngáy.
Anh nhịn không được cúi đầu xuống, hôn khẽ một cái đôi mắt của Mộc
Ân, sau đó môi mỏng chuyển qua bên tai cô: “Được rồi, ngoan ngoãn đi
ngủ, chuyện Thẩm gia ngày mai lại nghĩ.”
Mộc Ân lại hoàn toàn không ngủ được, lời nói của Lục Phong Miên, khiến cô hiểu ra, giống như là thấy được chân lý.
Một bên thán phục Lục Phong Miên nhìn chuyện rất chuẩn, một bên than
mình thật sự là đầu óc càng ngày càng không đủ dùng, tại sao không sớm
nghĩ tới điểm ấy chứ?
Đình Đình cùng Linh Linh là người ngay từ đầu đã bồi Thẩm Bạch Oánh
chơi đĩa tiên, đã sớm có những dấu ký bị ám vào người trước cả những
người trong Thẩm gia, bất quá con ma kia lười đụng thôi.
Đêm nay, bởi vì cô biết mục tiêu kế tiếp của con ma đó là Thẩm Gia Kính, đồng thời trói lại, bởi vậy nó mới đổi mục tiêu.
Kỳ thật chuyện rất đơn giản, trách cô nghĩ phức tạp, nếu không có
những lời này của Lục Phong Miên, chỉ sợ ngày mai cô cũng chưa hẳn nghĩ
đến.
“Chú Lục, chú thật sự rất thông minh!” Mộc Ân bưng lấy mặt Lục Phong Miên, hôn một cái trên môi anh, vô cùng vang.
Lục Phong Miên mắt sắc tối ngầm, kéo người vào trong ngực, ôm chặt, không nói gì.
Môi anh dán sau cổ Mộc Ân, phun ra hô hấp nóng rực, Mộc Ân rụt cổ một cái, gọi: “Chú Lục, ngứa.”
“Chỗ nào ngứa?” Lục Phong Miên khàn giọng hỏi.
Mộc Ân còn không có nghe ra ý nghĩa khác trong câu này, xê dịch ra: “Chú kề sát bên cổ cháu quá gần rồi chú Lục.”
Toàn thân đều ngứa!
“Tôi không động vào…” Lục Phong Miên lại kéo cô trở về, hai tay ôm
chặt vòng eo một nắm của cô, nhẹ nhàng khoác cằm lên bả vai cô: “Đi
ngủ.”
Mộc Ân còn muốn nói điều gì, lại đồng thời cảm giác được sau lưng có
thứ gì chống vào lưng cô, cô yên lặng chớp mắt, ngoan ngoãn nhắm mắt
lại, không còn dám động đậy lung tung.
Nghĩ thông suốt mấu chốt chuyện bị ám vào người, trong lòng nắm được
ngọn nguồn, đêm nay Mộc Ân ngủ rất say sưa, cho nên hôm sau dậy trễ chút hơn trước kia.
Lúc cô xuống lầu, trong phòng ăn đám người đều đã ăn xong một nửa, có người ăn nhanh, đã lên lầu trở về phòng.
Tối hôm qua xảy ra chuyện, khiến đám người có cảm giác bất an sâu
sắc, ngay cả chủ nhân và người hầu nhà họ Thẩm, đều âm u đầy tử khí
không có tinh thần gì.