Đi đến dưới lầu, lúc Mộc Ân đến trước cửa phòng Thẩm Thanh Thanh, bước chân không tự chủ được dừng một chút.
Cô thật không có ý tính nghe lén, cũng dự định gõ cửa, nhưng trong
khoảnh khắc giơ tay lên, lại nghe được giọng nói Thẩm Thanh Thanh bên
trong truyền đến.
“Anh Miên, em không sao, anh quay về ở bên cạnh Ân Ân đi.”
Mộc Ân nghe cô ấy nói như vậy, trong lòng vui mừng, nghĩ rằng Lục
Phong Miên sẽ trực tiếp đi ra, sợ anh thấy mình tại cửa ra vào thì không hay, đang định xoay người lại.
Nhưng đồng thời cô cũng nghe được, nghe được giọng nói nhàn nhạt của
Lục Phong Miên trong cửa truyền đến: “Như Uyên ở đó, sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, anh ngồi với em một lúc.”
“Thật không cần.” Giọng nói Thẩm Thanh Thanh nghe rất đau khổ: “Anh Miên, em muốn yên tĩnh.”
Xảy ra những chuyện này, coi như có nhiều người ở bên cạnh Thẩm Thanh Thanh, cũng sẽ không giảm bớt sự sợ hãi cùng đau buồn của cô ấy, Mộc Ân cảm thấy lấy Lục Phong Miên thông minh, cũng nhất định hiểu rõ điểm
này, anh cũng không phải là người không dứt khoát, nhưng lần đầu tiên
đặc biệt kiên trì với Thẩm Thanh Thanh.
“Thanh Thanh, anh biết tình cảm của em đối với người Thẩm gia rất sâu nặng, nhưng mấy đứa nhóc nhà họ Thẩm mấy không có một người nào có thể
bồi dưỡng, bây giờ xảy ra chuyện này, khó đảm bảo không phải là gieo gió gặt bão, anh hi vọng em đau lòng cũng có hạn.”
Giọng nói anh lạnh lùng vô tình, nhưng Mộc Ân lại nghe ra được sự quan tâm đến Thẩm Thanh Thanh.
Thẩm Thanh Thanh cũng không phải ngốc, hiểu rõ điều này, nghẹn ngào kêu một tiếng anh Miên.
Sau đó là trầm mặc, Mộc Ân nghe được tiếng khóc của Thẩm Thanh Thanh, quên gõ cửa liền đẩy cửa ra, đập vào trong mắt một màn khiến cả người
cô đều kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ.
Thẩm Thanh Thanh vùi mặt vào trong ngực Lục Phong Miên, hai tay gắt gao bắt lấy vạt áo của anh, thấp giọng khóc nức nở.
Lục Phong Miên không có ôm lấy cô ấy, nhưng cũng không có cự tuyệt cô yếu ớt dựa vào, ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
Mộc Ân đứng ở ngoài cửa, trong nháy mắt đột nhiên cảm giác mình đặc biệt dư thừa, lại đặc biệt ủy khuất.
Lúc hai người nghe thấy tiếng cửa quay lại nhìn cô, cô lập tức lên tiếng nói một câu đã quấy rầy rồi, liền quay người chạy đi.
Thẩm Thanh Thanh kịp phản ứng, vội vàng buông Lục Phong Miên ra, dụi
mắt một cái: “Anh Miên, hình như Ân Ân tức giận, anh mau đi xem một
chút.”
“Tức giận?” Lục Phong Miên nhíu nhíu mi tâm: “Vì sao tức giận?”
“…” Thẩm Thanh Thanh một trận bất đắc dĩ, trầm thấp thở dài, vừa
định mở miệng nói, bỗng nhiên nghĩ đến điều khác: “Có lẽ trách anh không mau chóng đi tìm cô ấy, Ân Ân mới mười tám tuổi, tính tình trẻ con,
giận dỗi một chút cũng bình thường.”
“Vậy anh đi xuống xem cô ấy một chút.” Lục Phong Miên gật gật đầu, rất đồng ý với cách này của Thẩm Thanh Thanh.
Anh thấy, Mộc Ân đúng là hay lảng tránh, khiến anh không biết làm cách nào với cô.
Đi xuống lầu, Lục Phong Miên tìm thấy Mộc Ân trong một căn phòng, cô
đang ngồi xổm trước chậu hoa, nhìn chằm chằm đóa hoa màu đỏ thẫn thờ.