CHƯƠNG 938
Anh đưa điện thoại cho hai đứa trẻ đang mong ngóng ở bên cạnh.
Bọn trẻ sáp lại, đồng thanh gọi vào điện thoại: “Mẹ ơi!”
Thấy dáng vẻ vui mừng kích động của hai đứa trẻ, tim Tống Vy nhất thời mềm nhũn: “Mẹ đây.”
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm!” Tống Dĩnh Nhi chu miệng nhỏ nói.
Mặc dù Tống Hải Dương không nói, nhưng hàm ý trong mắt cũng y như thế.
Vành mắt Tống Vy hơi nóng hổi: “Mẹ cũng nhớ các con lắm.”
“Cuối tuần anh sẽ dẫn bọn trẻ tới tìm em.” Đường Hạo Tuấn bỗng nói một câu.
Tống Vy sửng sốt: “Cuối tuần?”
“Ừm, đúng lúc cuối tuần này rảnh.” Đường Hạo Tuấn đáp.
Tống Vy dở khóc dở cười: “Chẳng phải lúc trước đã nói, nửa tháng sẽ tới một lần à? Em chỉ mới đi nước ngoài có ba ngày thôi.”
“Không sao, bọn trẻ nhớ em, anh cũng thế, nên qua đó thăm em.” Đường Hạo Tuấn sáp tới bên cạnh bọn trẻ, nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình.
Tống Vy đỏ mặt rồi lại thấy ánh mắt mong đợi của hai đứa trẻ, cô bỗng không thốt ra được câu từ chối mà gật đầu nói: “Được, cuối tuần đến nhé.”
“Yeah.” Tống Dĩnh Nhi vui vẻ giơ bàn tay nhỏ nhắn lên.
Tống Hải Dương cũng bật cười.
Ngay cả vầng trán của Đường Hạo Tuấn cũng lộ ý cười.
Sau đó, một nhà bốn người lại trò chuyện một lúc rồi mới kết thúc video.
“Vy Vy, cậu xong chưa, còn nửa tiếng nữa là vòng loại bắt đầu rồi.” Lúc này, Hạ Bảo Châu bỗng gõ cửa, ở bên ngoài giục.
Tống Vy để điện thoại xuống: “Xong ngay đây.”
“Được, cậu nhanh lên nhé, tớ đi sắp xếp tài xế.” Giọng Hạ Bảo Châu xa dần.
Tống Vy ‘ừ’ một tiếng, vội quay về phòng thay đồ rồi trang điểm.
Nửa tiếng sau, hai người đến hội trường thi đấu.