CHƯƠNG 574
Thấy anh như vậy, Trình Hiệp cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Dù gì tâm tư của sếp, ai mà đoán được chứ.
Tống Vy không biết về cuộc đối thoại giữa Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp, lúc này cô đang đứng trước cửa tòa án gọi điện thoại cho Lưu Mộng, hỏi Lưu Mộng đang ở đâu.
Lưu Mộng hạ cửa kính xe xuống, thấy xe cộ chen chúc bên ngoài, không khỏi nhức đầu trả lời: “Bây giờ mẹ còn đang ngồi trên xe đến tòa án đây, đang bị kẹt xe.”
“Vậy ạ? Thế thì con chờ mẹ ở tòa án nhé.” Nhìn thoáng qua cổng tòa án, Tống Vy nói.
Lưu Mộng gật đầu: “Ừ.”
Cuộc gọi kết thúc, Tống Vy bỏ điện thoại xuống, đang định tìm một chỗ ngồi chờ Lưu Mộng đến nơi thì bỗng một giọng nói già nua thoáng mang theo vẻ ngạc nhiên chợt vang lên: “Vy Vy?”
Nghe thấy giọng nói này, tâm trạng vui vẻ của Tống Vy lập tức bay biến. Cô mím đôi môi đỏ xoay người sang, Tống Huy Khanh đang đứng ở cách đó không xa mỉm cười với cô.
Còn Tô Thu ở bên cạnh ông ta thì không cười tẹo nào, hai con mắt đang trợn tròn hung tợn nhìn cô chằm chằm, cứ như thể cô đã làm chuyện gì đó khiến người người oán trách vậy.
Nhưng Tống Vy cũng chẳng quan tâm, chỉ nhìn thoáng qua Tô Thu rồi không thèm để bụng, đưa mắt nhìn về phía Tống Huy Khanh.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, lần này hình như Tống Huy Khanh lại già đi so với đợt trước rồi.
Có lẽ lần trước sau khi cô và Đường Hạo Tuấn rời khỏi lễ tang của Tống Huyền, Tô Thu đã giày vò ông ta không ít cũng nên.
Nghĩ vậy, Tống Vy không nhịn được mà bật cười.
Tống Huy Khanh lại tưởng cô cười với mình, sống lưng ông ta lập tức dựng thẳng lên.
Xem ra, quả nhiên con bé này vẫn muốn trở về nhà họ Tống.
Nghĩ tới đây, Tống Huy Khanh càng tươi cười xán lạn hơn, vẻ mặt càng thêm hiền từ, giọng điệu cũng càng dịu dàng hiền hòa hơn với Tống Vy: “Vy Vy à, con đang làm gì ở đây vậy?”
Tống Vy âm thầm khinh thường, giọng nói trong trẻo nhưng lại hờ hững: “Hôm nay là ngày ông với mẹ tôi ra tòa, tôi là người nhà nên đương nhiên cũng đến dự thính, không thì có thể làm gì?”
Tống Huy Khanh bị chặn họng, nhất thời không lời nào để nói.
Tô Thu ôm cánh tay ông ta, nói với vẻ không kiên nhẫn: “Được rồi, chúng ta vào trước thôi.”