CHƯƠNG 456
“Em định đi đâu, để anh đưa em đi.” Trâu Vũ lấy chìa khóa xe trong túi ra, xoay vòng quanh ngón tay, trong lúc chuyển động còn làm như vô tình để lộ kí hiệu xe bên trên.
Tống Vy nhìn ra được ý đồ khoe khoang của anh ta, trong lòng chỉ cảm thấy nực cười, nhưng trên mặt vẫn không để lộ gì, xua tay từ chối với giọng nói lạnh lùng: “Không cần đâu.”
Thấy Tống Vy năm lần bảy lượt không nể mặt mình, Trâu Vũ cũng có chút tức giận.
Nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp cùng thân hình bốc lửa của cô, anh ta vẫn đè lửa giận xuống, lấy điện thoại ra: “Vậy để lại phương thức liên lạc thì sao, dù sao cũng là bạn học, lẽ nào em không nể mặt chút nào vậy à?”
“Chuyện này…” Tống Vy cau mày càng chặt hơn.
Ngay lúc cô đang cảm thấy khó xử thì một giọng nữ quen thuộc đột nhiên truyền tới từ bên trong cửa đằng sau: “Vũ, em hỏi bên chăm sóc khách hàng rồi, họ nói ô cho thuê hết cả rồi, bây giờ chúng ta nên…”
Người phụ nữ còn chưa dứt lời đã nhìn thấy Tống Vy, sắc mặt lập tức thay đổi: “Sao lại là cô?”
Tống Vy cũng hơi bất ngờ nhướn mày lên: “Là tôi, trùng hợp thật đấy Hàn Thư, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Sắc mặt Hàn Thư âm trầm, không nói gì.
Trâu Vũ nhìn cô ta: “Thư Thư, hóa ra em đã từng gặp Tống Vy rồi à?”
Nghe thấy lời này, lúc này Hàn Thư mới nhận ra Tống Vy và anh ta đứng rất gần.
Cô ta lập tức biến thành con sư tử bị xâm chiếm lãnh thổ, nhanh chóng khoác lấy cánh tay Trâu Vũ, nhìn chằm chằm Tống Vy với vẻ mặt cảnh giác, nghiêm giọng chất vấn: “Sao cô lại ở đây?”
“Đây là cửa ra vào của CLB Thế Kỷ, tôi đứng ở đây rất kì lạ à?” Tống Vy nhún vai, chỉ cảm thấy hỏi câu này rất khó hiểu.
Hàn Thư siết chặt cánh tay Trâu Vũ: “Tôi không quan tâm vì sao cô lại ở đây, tôi nói cho cô biết Tống Vy, đừng có nghĩ đến người không nên nghĩ đến.”
“Người không nên nghĩ đến?” Tống Vy sững người, sau đó chỉ vào Trâu Vũ với vẻ mặt không tưởng được: “Cô nói anh ta à?”
Dường như nghĩ tới điều gì đó, Trâu Vũ có chút chột dạ nhìn sang chỗ khác.
Hàn Thư không nhận ra, gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, giờ Vũ là bạn trai của tôi, sau này chúng tôi sẽ kết hôn, cô đừng có mà có ý đồ với Vũ!”
“Ha?” Tống Vy choáng váng, một lúc sau mới bình tĩnh lại được, nực cười vô cùng: “Hàn Thư, tôi có ý đồ với Trâu Vũ khi nào vậy?”
Nếu như không phải tối nay trùng hợp gặp mặt.
Thì nói không chừng cả đời này cô cũng chẳng nhớ ra người này luôn đấy.