CHƯƠNG 43: KHÔNG THẤY BỌN TRẺ ĐÂU
Nghĩ đến đây, Tống Vy liếc mắt một cái, tìm chủ quản Lý lần nữa, cô nói thẳng: “Không cần lấy vải về.”
Giám đốc Lý sửng sốt, “Cô Tống, ý cô là sao?”
*Ý tôi là tôi không cần nữa!” Tống Vy nhàn nhạt đáp.
“Không cần nữa?” Chủ quản Lý ngắn ra, sau đó mới hoảng hốt nói: “Cô Tống, tôi đã cho người đi lầy về rồi, sao cô lại không cần nữa?
“Anh hỏi tôi tại sao à?” Tống Vy cười mỉa mai: “Đống vải này tập đoàn Đường Thị dùng trong buổi trình diễn tháng sau, nhưng các người lại không hỏi ý Đường Thị đã đưa vải cho người khác, rõ ràng là không coi Đường Thị ra gì.”
“Không phải như vậy, chúng tôi cũng tuân theo ý của cô cả, cho nên…”
“Được rồi!” Tống Vy nóng nảy xua tay ngắt lời anh ta, “Chủ quản Lý, anh không cần giải thích chuyện này với tôi, tôi chỉ biết hành động của các anh đang xúc phạm tập đoàn Đường Thị.”
Nói xong, Tống Vy đeo túi, xoay người rời đi.
Làm như vậy, cô không chỉ có thể bảo vệ danh dự cho tập đoàn mà còn có thể thay ông cụ Mạc dạy dỗ cháu ông ấy.
Với tính cách của Đường Hạo Tuấn, sau khi biết được chuyện này, anh nhất định sẽ hủy bỏ mối quan hệ hợp tác làm ăn với nhà họ Mạc.
Hy vọng bài học này sẽ khiến Mạc Vân luôn ghi nhớ, sau này sẽ không gây phiền phức cho cô nữa. Mặc dù cô không sợ, nhưng ghét phiền phức.
Trở lại tập đoàn Đường Thị đã hai giờ chiều.
Tống Vy chưa kịp bỏ túi xuống đã đi luôn tới phòng tổng giám đốc, cô kể cho Đường Hạo Tuấn mọi chuyện ngày hôm nay.
Tuy nhiên cô đã giấu phần liên quan tới Tống Huyền, vì vẫn chưa có bằng chứng để chứng minh rằng của Tống Huyền xúi giục Mạc Vân.
“Tôi biết rồi.” Đường Hạo Tuấn nghe xong, đôi môi mỏng mím lại, lạnh lùng nói: “Cô đã làm rất tốt.”
Thực không ngờ rằng người khôn ngoan như ông cụ Mạc lại nuôi dạy được đứa cháu gái đần độn như vậy.
Thật nực cười!
“Vậy sếp Đường, chúng ta sẽ chuyển sang nhà cung cấp vải khác sao?” Tống Vy nhẹ giọng hỏi khi nhìn thấy vẻ lạnh lùng của anh.
Đường Hạo Tuấn nâng cằm, “Đương nhiên, bộ phận thu mua có thông tin liên hệ của các xưởng bán vải khác, cô có thể đi tìm hiểu trước.
“Tôi hiểu rồi, vậy tôi đi ra đã.” Tống Vy gật đầu.
Sau khi cô rời đi, Đường Hạo Tuấn gọi Trình Hiệp vào, lạnh giọng nói: “Thông báo cho phía dưới, từ hôm nay cắt đứt mọi hợp tác với nhà họ Mạc!”
“Vâng.” Trình Hiệp tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không có hỏi cái gì, nhận lệnh rời đi làm việc.
Ngay sau đó, công ty quần áo và xưởng sản xuất vải của nhà họ Mạc nhận được thông báo chấm dứt hợp đồng từ tập đoàn Đường Thị.
Chỉ trong một thời gian ngắn, thị trường chứng khoán của nhà họ Mạc đã đình trệ.
Ông cụ Mạc vội vàng liên lạc với Đường Hạo Tuấn, muốn hỏi rõ lý do chấm dứt hợp tác.
Đường Hạo Tuấn chỉ đáp lại một câu “hỏi cháu gái ông đi” rồi cúp điện thoại.
Lúc này, ông cụ Mạc đã biết chính cháu gái của mình gây ra chuyện, chọc giận Đường Hạo Tuần, vì vậy ông nhanh chóng nhờ quản gia kiểm tra xem hôm nay Mạc Vân đã làm gì.
Người quản gia cũng rất được việc, không mắt nhiều thời gian để tìm ra những gì đã xảy ra trong xưởng vải.
Ông cụ Mạc tức giận đập ngực, trực tiếp cho người đi nhốt Mạc Vân lại, sau đó gọi điện cho Tống Vy.
Tống Vy nhìn thấy tên người gọi mà không một chút ngạc nhiên.
Ngay từ khi cô quyết định không sử dụng vải của nhà họ Mạc, cô đã nghĩ rằng ông cụ Mạc sẽ gọi cho cô.
“Ông Mạc.” Tống Vy đặt điện thoại di động mới lên tai, thân thiết chào hỏi.
Giọng nói mang theo cảm giác tội lỗi của ông cụ Mạc truyền đến, “Bé Vy, ông biết tất cả mọi chuyện ở xưởng rồi, ông thực sự xin lỗi, cháu gái của ông chiều quá thành hư.”
Tống Vy trầm mặc, “Cháu còn tưởng ông Mạc gọi để trách móc cháu.”
Ông cụ Mạc cười, “Trách cháu làm gì chứ? Ta tuy rằng già rồi, nhưng không phải không biết đúng sai.
Nếu là ta, ta cũng sẽ không cần lô vải đó nữa, nên cháu làm vậy đâu có sai gì. Hạo Tuấn cũng không sai.
Người sai chính cháu gái của ông. “
“Vậy chuyện hợp tác…”
“Chuyện hợp tác, hủy bỏ rồi thì cứ vậy đi, coi như là dạy cho Mạc Vân một bài học, cũng tới lúc nên để con bé biết, nhất cử nhất động của nó nếu không chú ý sẽ có thể khiến gia đình gặp phải chuyện kinh khủng thế nào.” Ông cụ Mạc thở dài nói.
Tống Vy có thể nghe tháy tình yêu dành cho cháu gái của mình trong lời nói của ông, cô vô cùng xúc động.
Với một người ông quan tâm đến cháu như vậy, không có gì lạ khi Mạc Vân lại lớn lên và có một tính cách ngạo mạn và bất cẩn tới vậy.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tống Vy vừa cắt điện thoại đi, trưởng phòng thu mua cầm một tập tài liệu đi tới: “Nhà thiết kế Tống, đây là số liệu của một số xưởng sản xuất vải khác ở thành phố Giang. Tôi thống kê cả rồi. Cô có thể xem qua chút. “
“Được. cám ơn.” Tống Vy cười mở tập tài liệu ra.
Sau khi đọc xong, cô chọn ra ba nơi, và định ra ngoài một chuyến nữa, sớm quyết định xong chuyện vải VÓC.
Dù sao bản thiết kế của cô cũng đã hoàn thành, không thể kéo dài chuyện vải được nữa, nếu không sẽ không thể kịp Chương trình.
Nghĩ vậy, Tống Vy liền đóng tập tài liệu lại, ôm lấy rồi rời khỏi bộ phận thu mua.
Lúc cô đi khỏi ba xưởng vải đã là năm giờ chiều.
Tống Vy đứng ở ven đường bắt xe, nhưng vẫn luôn không có xe chạy qua.
Cô vốn muốn nhanh chóng trở về thành phố trong vòng một tiếng đồng hồ để đón bọn trẻ ở nhà trẻ, nhưng bây giờ xem ra không được nữa.
Không còn cách nào khác, Tống Vy phải gọi điện cho cô giáo mẫu giáo và nhờ cô giáo giúp đưa bọn trẻ về.
Cuối cùng, hai giờ sau, Tống Vy cũng về tới căn hộ.
Cô lấy thẻ chìa khóa ra mở cửa, vừa thay giày vừa gọi vào trong phòng: “Hải Dương, Dĩnh Nhi, mẹ về rồi này.
Nhưng không có tiếng đáp lại.
Tống Vy cau mày nghỉ hoặc.
Chuyện gì vậy nhỉ, bọn trẻ đâu rồi?
Thường khi cô đi mua thức ăn về, hai đứa phải ra đón, sao giờ vẫn chưa có đứa nào ra đón?
“Hải Dương, Dĩnh Nhi?” Tống Vy lại gọi tiếp, đồng thời đi vào phòng.
Bước tới ngoài cửa, cô mở tung cửa ra, căn phòng tối om, không giống như có người.
Tống Vy nhanh chóng bật đèn tìm từng ngóc ngách trong phòng, quả nhiên không có ai.
Cô bắt đầu hoảng sợ, lập tức buông tay nắm cửa, nhanh chóng đi kiểm tra các phòng khác, vẫn không có dầu vết của hai đứa trẻ.
Không thấy bọn trẻ đâu nữa.
Nhận ra điều này, Tống Vy lạnh người đi, thân thể cô chắn động, suýt nữa ngắt đi.
Nhưng cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh rồi lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.
Nhưng ngay khi cô vừa nhập số báo cảnh sát và định bắm máy, thì bên ngoài hành lang có một tiếng động truyền đến.
Tống Vy chăm chú lắng nghe, nghe thấy tiếng nói chuyện của hai đứa trẻ, trong lòng cô vui mừng khôn xiết. Lập tức chạy ra cửa, nhanh chóng mở cửa ra.
Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi đứng ngoài cửa, khi nhìn thấy Tống Vy, hai đứa vui mừng nói: “Mẹ ơi, mẹ về rồi.”
Tống Vy không nói gì, nhìn hai đứa trẻ một lúc rồi đột nhiên bước tới, ôm chặt hai đứa vào lòng.