CHƯƠNG 425
Cũng tốt, cô không cần phải đi thêm một chuyến nữa.
Cúp máy, Tống Vy cất điện thoại lại vào túi xách ròi bước vào thang máy.
Vài phút sau, cô đã đi vào trong quán cà phê.
Từ xa, thám tử đã vẫy tay với cô.
Tống Vy gật đầu bước tới.
Người phục vụ mang thực đơn đến.
Tống Vy gọi cho mình một ly sữa, sau đấy gọi một cốc cà phê cho thám tử.
Sau khi người phục vụ đi rồi, Tống Vy mới nghiêm túc hỏi: “Tóc đâu?”
“Đây.” Thám tử lấy ra bốn chiếc túi chống nước từ trong cặp tài liệu để bên hông, đưa cho cô.
Tống Vy cầm lấy bằng cả hai tay, nhìn thấy bốn cái túi chống nước có dán nhãn, lần lượt viết tên mấy người Tống Huyền và Tống Huy Khanh. Cô mỉm cười hài lòng: “Cảm ơn.”
“Không có gì, lấy tiền làm việc là chuyện tất nhiên thôi.” Thám tử xua tay, tỏ ý không cần cảm ơn.
Tống Vy cất kỹ tóc đi, sau đó người phục vụ đã bưng sữa và cà phê ra.
Tống Vy nhấp một ngụm sữa rồi hỏi: “Tình huống của Tống Huyền gần đây thế nào?”
“Cô ta đã xuất viện rồi, nhưng tình trạng sức khỏe không tốt lắm, cơ thể tàn tạ, chân thì cà nhắc luôn rồi.”
Thám tử khuấy cốc cà phê, tấm tắc hai tiếng rồi nói: “Hơn nữa, cảnh sát cũng đã biết chuyện cô ta giả vờ bị bệnh tâm thần nên đã tăng thêm hai năm thi hành án. Đáng lý ra sau khi xuất viện cô ta phải quay lại nhà tù, nhưng không biết xảy ra chuyện gì mà bên phía cảnh sát không có ý đó, hình như định để cô ta ở lại bệnh viện tâm thần.”
Hai đứa bé muốn ăn lẩu, cho nên cô mua rất nhiều đồ về cho chúng nhúng lẩu.
Đường Hạo Tuấn cũng ăn ở đây, trước kia anh chưa từng ăn lẩu bao giờ, bị cay làm cho khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, không chỉ như vậy mà trong mắt còn hiện lên cả tơ máu.
Điều này cho thấy rất hiếm khi anh ăn đồ cay, cho nên mới có dáng vẻ như vậy.
“Uống nước đi.” Trong mắt Tống Vy mang theo nét cười, đưa cho Đường Hạo Tuấn một ly nước đá.
Đường Hạo Tuấn đặt đũa xuống, cầm lấy cốc nước uống liền mấy ngụm mới miễn cưỡng át được cảm giác cay râm ran trong miệng.
“Có khá hơn không?” Tống Vy vừa nhìn anh vừa hỏi.