CHƯƠNG 401
Sáng hôm sau.
Tống Vy tỉnh lại, vừa mở mắt ra, căn phòng lạ lẫm đập vào mắt khiến cô ngẩn ngơ một hồi.
“Đây là đâu vậy?” Tống Vy chớp chớp đôi mắt, cất câu nghi vấn đầy ngờ vực, chống người muốn ngồi dậy.
Không ngờ khi cô vừa mới động đậy, cảm giác đau nhói tức tốc đánh úp đến. Nỗi đau hệt như bị xe cán qua người ấy khiến cô đau đến nỗi ngã lại về giường, kêu rên một tiếng.
Cùng lúc ấy, ký ức về những thứ có liên quan vào tối ngày hôm qua cũng bắt đầu dấy lên trong óc cô.
Cô nhớ lại rồi, tối hôm qua, cô với Đường Hạo Tuấn đã “làm cái chuyện đó”.
Vậy cho nên, đây là nhà của Đường Hạo Tuấn?
Đang ngẫm nghĩ thì cửa phòng đột ngột bật mở.
Tống Vy nghiêng đầu nhìn về cửa phòng theo phản xạ.
Đường Hạo Tuấn mặc một bộ quần áo ở nhà đơn giản đứng ở ngay cửa: “Tỉnh rồi à?”
Tống Vy mở miệng, giọng cô cất lên khàn như âm thanh thời kỳ vỡ giọng vậy: “Chúng… chúng ta…”
Dường như Đường Hạo Tuấn đã đoán được cô muốn nói gì, đôi mắt thoáng dao động. Anh đi đến mép giường, vươn tay ra với cô.
“Anh muốn làm gì đấy?” Tống Vy thấy vậy, ngẩng đầu lên nhìn anh đầy cảnh giác theo bản năng.
Đường Hạo Tuấn mấp máy: “Tôi ôm em xuống.”
“Không… Không cần, tôi tự xuống được.” Tống Vy vội vàng lắc đầu từ chối anh.
Đường Hạo Tuấn đứng thẳng người lại, thu tay về: “Nếu em tự làm được thì cứ thử làm đi.”
Thử thì thử!
Nghĩ thế, Tống Vy bèn vén chăn lên, nhấc chân bước xuống giường.
Kết quả vừa mới nhích chân một chút thôi đã kéo căng chỗ nào đấy, khiến cô đau đến mức phải hít sâu một hơi.
Đường Hạo Tuấn thấy vậy, vừa buồn cười vừa đau lòng. Cuối cùng anh vẫn vươn tay, bế bổng cô lên.