CHƯƠNG 365
Không ngờ Tống Huyền lại chiếm lấy thứ vốn dĩ thuộc về cô, đúng là quá nực cười!
Trong điện thoại, giọng nói của Đường Hạo Minh vẫn còn đang tiếp tục: “Sau đó bây giờ Đường Hạo Tuấn biết được ân nhân cứu mạng Tống Huyền là giả, ân nhân thật sự là một người khác, cho nên mới bắt đầu điều tra.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn giám đốc Đường đã nói cho tôi biết những chuyện này.” Tống Vy xoa má, điều chỉnh lại cảm xúc rồi nói cảm ơn.
Đường Hạo Minh nhàn nhã xoay trên ghế văn phòng: “Được rồi, tôi đã nói hết những gì nên nói rồi, còn lại thì tự cô chú ý lấy. Còn cả việc nửa tháng trước tôi từng nói sẽ dẫn cô tới một nơi, cô còn nhớ chứ?”
“Vẫn nhớ.” Tống Vy gật đầu.
“Vậy thì tốt, hai ngày nữa tôi tới đón cô.” Nói xong, Đường Hạo Minh cúp máy.
“Alo? Alo?” Tống Vy vốn định hỏi anh ta muốn dẫn cô đi đâu, không ngờ rằng anh ta lại cúp máy nhanh như vậy.
“Em đang nói chuyện với ai thế?” Đường Hạo Tuấn mở cửa xe ra ngồi vào, thấy Tống Vy nhìn chằm chằm điện thoại với dáng vẻ buồn bực không thôi.
giống với Đường Hạo Tuấn: “Mẹ, mẹ đang nói gì với ba vậy, sao lại không nói với bọn con?”
“Dĩnh Nhi cũng muốn biết.” Tống Dĩnh Nhi nghiêng cái đầu nhỏ, không muốn bị tụt lại phía sau mà nói một câu.
Tống Vy nghe thấy xưng hô của bọn nhỏ với Đường Hạo Tuấn, khóe miệng giật giật.
Bắt đầu từ ba ngày trước, hai đứa bé liền bắt đầu gọi Đường Hạo Tuấn là ba, cô sửa thế nào chúng nó cũng không đổi.
Điều này khiến cô rất bất lực.
“Được rồi hai đứa, hỏi nhiều như vậy làm gì, còn không nghĩ xem lát nữa muốn ăn gì đi?” Tống Vy véo mặt hai đứa nhỏ.
“Con muốn ăn thịt viên của bà Vương nấu.” Tống Dĩnh Nhi giơ cái tay nhỏ lên nói trước, cái lưỡi nhỏ còn liếm môi.
Đôi mắt Tống Hải Dương cũng sáng lên, biết nhìn Tống Vy cũng không có tác dụng bèn nhìn sang Đường Hạo Tuấn: “Ba ơi, có được không ạ?”
Khóe môi Đường Hạo Tuấn cong lên: “Đương nhiên.”
“Oh yeah!” Hai đứa trẻ vui vẻ nhảy cẫng lên, sau đó đi lướt qua anh và Tống Vy, chạy sang căn chung cư đối diện.
Chạy tới cửa căn chung cư của Đường Hạo Tuấn, hai đứa trẻ bắt đầu gõ cửa.
Tống Vy nhìn hành động mặt dày như vậy của hai đứa con, khuôn mặt đỏ bừng lên: “Xin lỗi tổng giám đốc Đường nhé, giờ tôi sẽ gọi chúng nó về!”
Nói rồi cô định cất tiếng gọi hai đứa trẻ quay lại.