CHƯƠNG 338
Trình Hiệp nheo mắt lại, chỉ cảm thấy trong miệng tràn đầy mùi vị cơm chó.
Anh ta cũng không nói chuyện với Đường Hạo Tuấn nữa, chú ý vào livestream, tránh việc một lát nữa lại phải ăn cơm chó tiếp.
“Cô Tống, cô nói, Tống Huyền là con riêng?” Phóng viên nuốt nước miếng, kinh ngạc hỏi.
Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, mọi người đều biết chuyện bảy năm trước, Tống Huy Khanh ly hôn với vợ cũ, cưới Tô Thu bây giờ, sau đó con gái cả nhà họ Tống cũng đổi tên thành Tống Huyền chứ?”
Mọi người gật đầu.
Đương nhiên họ nhớ rõ, vì lúc đó còn mở cả họp báo nữa mà.
“Nhưng mọi người không biết, từ nhỏ tới lớn Tống Huyền đã có cái tên này rồi. Tống Huy Khanh nói con gái cả nhà họ Tống đổi tên, chẳng qua là không muốn để người ngoài biết Tống Huyền là con riêng thôi.
Mà Tô Thu cũng không phải mẹ kế của Tống Huyền. Họ là mẹ con ruột!”
“Không thể nào!” Có người không tin.
Nhưng tuyệt đại đa số đã tin.
“Sao lại không? Cô đừng thấy người ngoài đồn Tống Huyền và Tô Thu bất hòa mà lầm, thật ra Tô Thu bảo vệ Tống Huyền lắm. Lần này Tô Thu bị bắt, không phải cũng vì Tống Huyền sao? Thế nên, chắc chắn họ là mẹ con ruột, nếu không thì sao Tô Thu phải bảo vệ cho con chồng đến vậy? Là cô, cô sẽ làm vậy sao?
“Chắc chắn tôi sẽ không!”
“Thế không phải đúng rồi sao!”
Mọi người bàn tán, đôi môi đỏ cua Tống Vy khẽ cong lên, cầm lấy microphone nói tiếp: “Tô Thu và Tống Huyền là mẹ con ruột, Lưu Mộng là mẹ tôi. Hai mươi năm trước, trước khi mẹ mang thai tôi, Tống Huy Khanh đã ngoại tình với Tô Thu, thế nên Tống Huyền lớn hơn tôi một tuổi, mà Tống Huy Khanh vẫn luôn giấu chúng tôi chuyện này.”
Nói tới đây, cô hít sâu một hơi, giống như đang cố kìm nén cảm xúc của bản thân, nắm chặt microphone nói tiếp: “Cho tới bảy năm trước, Tống Huy Khanh đón mẹ con Tống Huyền về nhà, ép mẹ tôi ly hôn, sau đó đuổi mẹ và hai chị em tôi ra khỏi nhà họ Tống, thậm chí còn nói với bên ngoài là tôi đổi tên thành Tống Huyền, thật sự quá nực cười!”
Ông ta luôn để ý tới danh tiếng của bản thân, bây giờ cô lại vạch trần ông ta, cô muốn xem xem, ông ta còn có thể làm gì!
“Giang Hạ, báo với tổng giám đốc Đường, bảo phía anh ấy có thể bắt đầu rồi.” Tống Vy giả vờ lau khóe mắt không có giọt lệ nào, ngẩng đầu lên, nói với Giang Hạ.
“Được.” Giang Hạ gật đầu, lấy điện thoại và danh thiếp ra, gọi cho Trình Hiệp.
Khi cô ấy gọi điện thoại, Tống Vy đột nhiên lấy một danh sách từ trong túi ra, giơ lên không trung, nhìn phóng viên ở dưới sân khấu: “Thưa quý vị, nội dung tôi muốn nói trong cuộc họp báo hôm nay, cơ bản là như vậy thôi. Chỉ còn lại một chuyện cuối cùng, đó là tôi sẽ khởi kiện các blogger và người dùng có tên trong bản danh sách trên tay tôi đây.”