CHƯƠNG 234
Cô chưa kịp nói xong, thì đã bị Đường Hạo Tuấn bế ngang lên, đi về phía xe.
“Tình huống gì vậy?” Giang Hạ nhìn hai người, há hốc mồm.
Sao tự nhiên lại bế lên vậy?
Tống Vy bị Đường Hạo Tuấn bế lên đột ngột, mới bắt đầu còn có chút ngây ngốc, cánh tay cũng vô thức ôm lấy cổ anh.
Nhưng ngay sau khi phản ứng lại, cô đã nhanh chóng buông tay ra, mặt đỏ bừng hét lớn: “Sếp Đường, anh làm gì vậy, thả tôi xuống!”
Đường Hạo Tuấn vẫn không nhúc nhích, vẫn bế cô với vẻ mặt vô cảm.
Tuấn băng bó lòng bàn tay cho cô ở bệnh viện.
Lúc đó anh đã đưa cho Trình Hiệp rồi, hoá ra Trình Hiệp luôn để trong xe à?
Vậy anh ta định bôi thuốc cho cô?
Đang suy nghĩ, Tống Vy đã cảm thấy chân mình lạnh toát.
Cô nhanh chóng định thần lại, mới nhận ra khi đang suy nghĩ lung tung, bàn chân bị trẹo của cô đã bị anh nhấc lên khi cô không để ý, đặt lên đùi anh, giày cũng bị anh cởi ra.
Nhìn thấy bàn tay của Đường Hạo Tuấn vươn về phía mắt cá chân của mình, Tống Vy đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền nhanh chóng nhịn đau mà thu chân lại.
Hai tay Đường Hạo Tuấn cứ như vậy mà cứng đờ ở không trung, đôi mắt mờ mịt nhìn trên đùi đã trống không của mình, trầm giọng nói: “Để lên!”
Tống Vy giả vờ như không nghe thấy, cúi người chuẩn bị mang giày xuống xe.
Đường Hạo Tuấn đá giày cao gót sang một bên, khiến cô không lấy được.
“Tôi nói lại lần nữa, gác chân lên!” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn Tống Vy, lại nói.
Tống Vy cắn môi dưới: “Sếp Đường, chuyện này tôi có thể tự làm, không phiền anh.”
Nói xong, cô vươn tay với lấy chiếc túi ở bên cạnh anh.
Ngay khi tay cô vừa chạm vào túi, Đường Hạo Tuấn đột nhiên nắm lấy chân cô đặt mạnh lên đùi mình.
Tống Vy trợn to mắt: “Sếp Đường, anh…”
“Câm miệng!” Đường Hạo Tuấn mím môi quát.
Tống Vy theo bản năng ngậm miệng lại.
Đường Hạo Tuấn lấy đồ trong túi ra lau sạch vết thương ngoài cho cô, sau đó vứt tăm bông xuống rồi nắm lấy cổ chân cô, tay còn lại nắm lấy bàn chân cô, muốn cử động chỗ bị bong gân của cô.
Nhưng Tống Vy đột nhiên co chân lại, cười lên.
Đường Hạo Tuấn cau mày nhìn cô: “Em cười cái gì vậy?”
“Ngứa!” Tống Vy thu lại khuôn mặt tươi cười, khẽ đáp.
Đường Hạo Tuấn nhướng mày, lúc này mới biết, hoá ra cô sợ ngứa, đôi môi mỏng cong lên, không nói lời nào, bắt đầu động đậy cổ chân.
Bong gân của cô không nghiêm trọng lắm, khác với hai lần đầu mắt cá chân sưng cao, lần này chỉ là bong gân nhẹ.
Nhưng lý do khiến cô không thể di chuyển vào thời điểm đó có lẽ là vì quá hoảng sợ.