“Tôi biết cô không có, nhưng cô và Hạo Tuấn thường xuyên ở cùng nhau, lẽ nào không phải là sự thật sao?” Lâm Giai Nhi nhìn chằm chằm vào cô, giống như muốn nhìn ra điều gì đó từ trên khuôn mặt của cô vậy.
Tống Vy dưới ánh mắt của Lâm Giai Nhi, cổ họng đột nhiên nghẹn lại, đột nhiên nói không nên lời.
Bởi vì cô không thể nào phủ nhận, gần đây cô quả thật thân thiết với Đường Hạo Tuấn.
Mặc dù mỗi lần đều là tình cờ gặp, nhưng sau khi gặp, lại khó tránh khỏi ở cùng nhau thêm một lúc.
Lâm Giai Nhi thấy Tống Vy tự mình đuối lý cúi đầu xuống, thờ ơ dời ánh mắt đi: “Cô Tống, cô đã cảm thấy điều tôi nói là sự thật, vậy mong cô làm theo lời tôi vừa mới nói, tránh sau này phải hối hận.”
Nói xong câu này, cô ta quay đầu lại, vịn vào tường tiếp tục đi về phía thang máy.
Tống Vy mím môi nhìn bóng lưng của cô ta, sắc mặt có chút không được tốt.
Câu nói cuối cùng của cô ta là uy hiếp? Hay là cảnh cáo?
Có lẽ đều có!
Tống Vy rủ mắt xuống, trong lòng biết rất rõ, cho dù là kiểu nào, bản thân cô quả thật nên cách Đường Hạo Tuấn xa một chút, mặc dù lúc trước bản thân cũng đã nói như vậy, nhưng từ trước đến nay chưa từng chân chính làm được, kiên trì không được bao lâu liền sụp đổ.
Nhưng lần này, nói gì thì nói cô cũng phải làm được, không thể tiếp tục mặc kệ như vậy, một Tống Huyền đã đủ sức chịu đựng của cô rồi.
Nếu như lại đến một Lâm Giai Nhi nữa, vậy cuộc sống sau này của cô, có thể tưởng tượng có bao nhiêu nguy hiểm.
Thở dài một hơi, Tống Vy đóng cửa phòng bệnh lại.
Cùng lúc này, cửa nhà vệ sinh cũng được mở ra, Tống Hải Dương kéo Tống Dĩnh Nhi đang buồn ngủ từ bên trong ra.
Tống Vy đi lên, ôm Tống Dĩnh Nhi lên, khẽ vỗ vào sau lưng cô bé, dỗ cô bé ngủ.
Tống Hải Dương đứng trước mặt Tống Vy, ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn cô: “Mẹ, cái dì lúc nãy đi rồi à?”
“Đi rồi.” Tống Vy cúi đầu nhìn cậu, nhìn thấy sự bất mãn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, không khỏi nhướng mày: “Bảo bối, con không thích dì lúc nãy à?”
Tống Hải Dương nhăn cái mũi nhỏ lại: “Vâng, không thích.”
“Tại sao?” Tống Vy đặt Tống Dĩnh Nhi đã ngủ say lên ghế sofa.
Tống Hải Dương bò lên ghế ngồi xuống: “Không biết, dù sao con cũng không thích.”
“Được rồi.” Thấy cậu không muốn nói ra nguyên nhân, Tống Vy cũng không hỏi nữa.
Không thích thì không thích.
Dù sao thằng nhóc cũng sẽ không gặp Lâm Giai Nhi.
“Bảo bối, con có buồn ngủ không?” Tống Vy lấy một cái chăn qua, đắp cho Tống Dĩnh Nhi, còn không quên quay đầu nhỏ Tống Hải Dương một câu.
Tống Hải Dương lắc cái đầu nhỏ, bày tỏ không buồn ngủ.
Tống Vy cũng không quản cậu nữa, lấy điện thoại ra ngồi xuống bên cạnh Tống Dĩnh Nhi, lên mạng Khoảng hai tiếng sau, Giang Hạ cầm túi lớn túi nhỏ trở về.
Tống Vy cất điện thoại đi, giúp cô ta đặt những túi to túi nhỏ kia xuống.
Làm xong những thứ này, Tống Vy chuẩn bị đưa hai đứa nhỏ trở về, dù sao bây giờ cũng sắp nửa đêm rồi, hai đứa nhỏ cũng phải đi ngủ rồi.
“Này, cho cậu.” Giang Hạ đưa một chùm chìa khóa xe cho Tống Vy.
Tống Vy biết Giang Hạ muốn bảo cô lái xe về, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhận lấy chìa khóa: “Cảm ơn.”
“Không cần đâu, nhưng mà Vy Vy, cậu cũng nên mua một chiếc xe đi.” Giang Hạ xua tay, cười nói.