CHƯƠNG 2097
Sắc mặt cô nhợt nhạt, đôi mắt hơi ươn ướt, chứng tỏ cô đang rất khó chịu.
Giang Hạ lắc đầu, không trả lời anh mà chạy thẳng vào phòng vệ sinh.
Chẳng mấy chốc, Kiều Phàm nghe thấy tiếng nước róc rách trong phòng vệ sinh.
Nghe tiếng giống như thể muốn nôn hết nội tạng ra ngoài.
Lúc đầu, Kiều Phàm vẫn không nhận ra tại sao cô lại đột nhiên nôn mửa.
Cô cũng không bị cảm lạnh hay bị ốm.
Nhưng không mất bao lâu, anh đã nhớ ra cô bị như vậy là do đang mang thai, trong bụng cô đang có đứa con của anh.
Đứa bé hiện vẫn chưa được ba tháng nên phản ứng thai nghén vẫn chưa kết thúc.
Nhưng mấy ngày nay, anh không thấy cô ốm nghén trước mặt mình nên cũng dần quên mất.
Nghe thấy tiếng Giang Hạ nôn mửa trong phòng vệ sinh, Kiều Phàm cảm thấy hơi đau lòng.
Anh vén chăn bước xuống giường, bước đi khập khiễng tới cái bàn Giang Hạ đặt ấm siêu tốc, anh cầm ấm và một chiếc ly sạch lên, đổ nước ấm vào ly.
Làm xong việc này, anh vịn tường và mọi thứ có thể vịn được, chậm rãi đi đến giường bệnh, khom người kéo tủ đầu giường lấy ra một cái bọc gì đó.
Anh vẫn không dừng lại, cầm gói đồ đi vào bếp lần nữa.
Cuối cùng, anh bưng một chiếc đĩa ra, trên đĩa là một thứ gì đó màu vàng óng, nhăn nheo.
Nhìn kỹ thì đó là một đĩa ô mai!
Kiều Phàm vừa đặt ô mai lên bàn, cửa phòng vệ sinh cũng mở ra.
Giang Hạ mặt mày tái nhợt bước ra.
Cô vẫn đang che miệng, sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt đỏ hoe và cả mái tóc cũng ướt đẫm.
Rõ ràng là khi vào đó, cô đã rửa mặt bằng nước lạnh rồi sơ ý làm ước tóc.
Nhìn thấy Kiều Phàm không nằm trên giường mà là đứng ở bên cạnh bàn, Giang Hạ không khỏi khó chịu, cô kinh ngạc nói: “Anh Kiều, sao anh lại đứng đó?”
“Lại đây.” Kiều Phàm không trả lời cô mà vẫy tay với cô.
Giang Hạ không biết anh định làm gì, do dự một lúc, cô cũng chậm rãi đi tới.
Kiều Phàm nhìn cô đang tiến lại gần mình, sắc mặt còn nhợt nhạt hơn lúc bước ra từ phòng vệ sinh. Anh nhíu mày, trong giọng nói xen lẫn sự quan tâm; “Mỗi lần ốm nghén đều khó chịu như vậy sao?”
“Hả?” Giang Hạ ngây người, nhất thời quên phản ứng.