CHƯƠNG 209
Thiết kế của mấy người có thể so sánh với Dục Hỏa Trùng Sinh của nhà thiết kế Tống sao? Nếu như có thể so sánh được thì lấy, nếu như tôi cảm thấy không tồi, vậy thì tôi cũng có thể sắp xếp cho mấy người đặc cách, nhưng mấy người có không?”
Trong số những người cảm thấy không công bằng, có một số người biết mình thiếu sót, ngượng ngùng cúi đầu xuống, không nói gì.
Nhưng vẫn có một số người cảm thấy bất mãn, nhưng cũng chỉ dám nói ở trong lòng, trên miệng vẫn không dám hé răng.
Thấy vậy, sắc mặt của thư ký Vương tốt hơn rất nhiều, đang chuẩn bị tuyên bố tiếp tục rút thăm, Tống Huyền chống gậy đứng dậy: “Ai nói không có, tôi có!”
Nghe thấy câu nói này, Tống Vy nhướng mày, đột nhiên bật cười.
Tống Huyền có? Đùa gì vậy, sao cô chưa từng nhìn thấy chứ?
Nói một câu không dễ nghe, Tống Huyền không có thiên phú thiết kế, tác phẩm thiết kế khá nổi tiếng, mỗi bức của Tống Huyền đều dựa vào việc sao chép nhiều thiết kế mà có được, sao lại không biết xấu hổ nói là có chứ.
“Cô có?” Thư ký Vương không biết rõ trình độ thực sự của Tống Huyền, thấy dáng vẻ tự tin rực rỡ của cô ta, nên cho là thật, bỏ đi sự không vui khi bị ngắt lời, xuống sân khấu đi về phía cô ta: “Vậy cô lấy thiết kế của cô ra cho tôi xem.”
“Tôi không mang theo, nhưng thư ký Vương có thể tìm ở trên trang web chính thức của giải thưởng Kim Vũ, tôi là người chiến thắng giải thưởng Kim Vũ năm nay.” Tống Huyền hất cằm, vẻ mặt kiêu ngạo liếc nhìn Tống Vy.
Tống Vy tức giận.
Đoạt cúp trong giải thưởng Kim Vũ? Tống Huyền cũng không biết xấu hổ mà nói ra!
Nhưng ngược lại Tống Huyền đã nhắc nhở cô, suýt nữa cô đã quên mất chuyện giải thưởng Kim Vũ.
Mọi người đều không biết trong lòng Tống Vy đang nghĩ gì, lúc này đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc vì lời nói của Tống Huyền.
“Hóa ra cô Tống Huyền mới là quán quân của giải thưởng Kim Vũ, tôi còn nghĩ là nhà thiết kế Tống chứ.”
Thư ký Vương vô cùng kinh ngạc nói.
“Không sai, tôi cũng nghĩ là nhà thiết kế Tống, thiết kế cuối cùng của giải thưởng Kim Vũ cũng xem rồi, vô cùng kinh diễm, hoàn toàn không kém Dục Hỏa Trùng Sinh của nhà thiết kế Tống, hai người thậm chí có thể nói là không phân cao thấp, vậy thì, cô Tống Huyền quả thật cũng có thể phân cao thấp với nhà thiết kế Tống.”
Nghe thấy lời nịnh hót của mọi người, trong lòng Tống Huyền tràn đầy sự đắc ý, vẻ mặt lúc nhìn Tống Vy cũng tràn đầy sự khiêu khích: “Thư ký Vương, ông vừa nói là chỉ cần lấy ra tác phẩm xuất sắc là có thể được đặc cách giống như Tống Vy đúng không?”
Thư ký Vương xoa mũi gật đầu: “Đúng vây.”
“Vậy thì tốt, tôi cũng phải được đặc cách.”
“Được rồi, tôi sẽ thương lượng với hội trưởng chuyện này.” Thư ký Vương gật đầu.
Lúc này Tống Huyền mới hài lòng ngồi về vị trí, mà trước khi ngồi về vị trí của mình cô ta còn không quên nở một nụ cười đắc ý với Tống Vy.
lại không biết xấu hổ đến mức diễu võ dương oai trước mặt nguyên tác là cô.
Nghe ra sự chế giễu trong giọng nói của Tống Vy, khuôn mặt Tống Huyền trở nên méo mó, bàn tay đặt trên tay vịn của xe lăn, cũng đột nhiên nắm chặt lại: “Hừ, không cần cô chúc mừng, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, có tôi ở đây, cô sẽ không lấy được suất tham gia trận đấu quốc tế!”
Nghe thấy vậy, Tống Vy bật cười: “Cô chắc chắn tôi sẽ không lấy được như vậy sao?”
“Không sai, bởi vì người chiến thắng cuối cùng chắc chắn sẽ là tôi!” Tống Huyền kiêu ngạo hất cằm: “Tóm lại, tôi đợi xem cô bị loại.”