CHƯƠNG 205
Tống Vy xua tay: “Không có gì, tôi chỉ đoán đại thôi, không thể coi là thật, nhưng nếu Đường tổng muốn biết người kia có ý gì thì cũng chỉ có thể tự điều tra.”
Đường Hạo Tuấn hơi nâng cằm: “Tôi biết.”
Đường nhiên anh sẽ điều tra.
Chỉ với câu nói kia của Đường Mãnh và dáng vẻ hoảng loạn của Đường Mãnh thì rõ ràng Đường Mãnh đã làm gì đó với anh mà anh không biết.
“Đúng rồi, Đường tổng, anh có muốn về phòng nằm hay không? Tôi thấy sắc mặt của anh không tốt lắm.”
Tống Vy nhìn vẻ mặt Đường Hạo Tuấn vẫn tái nhợt thì có chút lo lắng.
Đường Hạo Tuấn xua tay: “Không cần.”
Lúc này, dì Vương bưng một chén thuốc từ phòng bếp tới: “Ông chủ, uống thuốc thôi.”
“Thuốc đông y?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày chặt lại.
“Đúng vậy, tôi đã nói bác sĩ kê, uống thuốc đông y sẽ nhanh khỏi bệnh hơn.” Dì Vương gật đầu nói.
Đường Hạo Tuấn mím chặt môi mỏng, rõ ràng rất ghét thuốc đông y.
Tống Hải Dương chưa từng uống thuốc đông y nên có chút tò mò ngửi ngửi, sau đó cậu bịt mũi nhỏ chạy xa: “Hôi quá.”
“Không lễ phép gì cả!” Tống Vy giả vờ tức giận trừng mắt nhìn cậu nhóc một cái.
Cậu nhóc thè lưỡi.
Dì Vương cười ha ha nói: “Hơi hôi nhưng hiệu quả tốt, ông chủ mau uống đi, lát nữa sẽ nguội mất.”
Đường Hạo Tuấn cầm chén thuốc không nhúc nhích.
Dì Vương không có cách nào, đành phải đưa mắt ra hiệu với Tống Vy.
Tống Vy mỉm cười với Đường Hạo Tuấn, khuyên nhủ: “Đường tổng, anh mau uống đi, dì Vương đã rất vất vả để nấu đấy.”
Đường Hạo Tuấn nhìn cô lại nhìn dì Vương nhưng không nói gì, anh nhìn chằm chằm chất lỏng màu đen trong chén một lát rồi ngẩng đầu lên, khôn thay đổi sắc mặt uống hết.
Anh uống xong thì Tống Vy cầm lấy chén, sau đó nhét một thứ vào lòng bàn tay Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn sững sờ một chút, anh cúi đầu mở lòng bàn tay ra, quả nhiên là một viên kẹo màu lam!
Cô xem anh là trẻ con sao?
Đường Hạo Tuấn nhướng mày nhìn Tống Vy.
Tống Vy đọc được suy nghĩ của anh, cô chớp mắt nhìn anh: “Anh ăn đi, ăn xong thì sẽ không đắng nữa.”
Đường Hạo Tuấn cười nhạo.
Cô thật sự coi anh là trẻ con mà.
Nhưng anh cảm thấy có chút thú vị.
Đường Hạo Tuấn cụp mắt che đi ý cười trong mắt, anh xé giấy gói kẹo ra rồi bỏ kẹo vào trong miệng.
Vị ngọt nhanh chóng tan ra trong miệng, xua tan vị đắng trong miệng, Đường Hạo Tuấn hơi nhắm mắt, ánh mắt dịu dàng, sau đó anh mở mắt ra thì nhìn thấy đôi mắt to đen nhánh của Tống Hải Dương.
“Sao vậy?” Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm Tống Hải Dương có khuôn mặt giống mình.
Tống Vy cũng tò mò nhìn cậu bé.
Cậu bé nắm lấy tay Đường Hạo Tuấn đặt trên đùi, cậu ngẩng đầu nhìn Đường Hạo Tuấn tràn đầy sùng bái: “Chú Đường thật là giỏi, thuốc đắng như vậy cũng có thể uống hết.”
Đường Hạo Tuấn hơi cong môi, khom lưng bế cậu nhóc lên đùi mình: “Cảm ơn.”
Anh không ngờ vừa rồi cậu nhóc còn lạnh nhạt với mình, bởi vì một chén thuốc đã ngưỡng mộ anh.
Quả nhiên là trẻ con.
Dì Vương nhìn hai lớn một nhỏ trên sô pha, trong mắt tràn ngập hiền từ, không nhịn được nói một câu: “Ông chủ, cô Tống, mọi người giống như một nhà ba người.”