CHƯƠNG 2002
Cho nên mới vội vã cầu xin anh như vậy.
Thế nhưng lần này lại chọc tức Kiều Phàm.
Anh nhìn cô với ánh mắt chứa đầy nỗi u ám.
Cô có ý gì chứ, hết lần này đến lần khác cầu xin anh.
Cô cương quyết cho rằng, anh muốn tống ba cô vào tù hay sao?
Cô không tin tưởng anh đến như vậy sao?
Trong phút chốc, sắc mặt của Kiều Phạm rất khó coi, giọng nói khàn đặc hơn rất nhiều: “Ồ? Chỉ cần tha cho ba cô, tôi muốn gì cô đều có thể đáp ứng được à?”
Câu nói này khiến Giang Hà hẫng một nhịp, trong lòng đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Nhưng cô không hối hận với lời mình đã nói.
Bởi vì cô nhất định phải cứu ba mình.
Còn ba cô, người luôn đứng cạnh cô từ nãy đến giờ, khi nghe Kiều Phàm nói vậy liền vội vàng la lên: “Giang Hà, con đừng nghe hắn, có biết chưa? Bất kể hắn có nói gì con cũng đừng đồng ý.”
Giang Hà quay đầu nhìn ba, đưa ngón tay lên miệng, mỉm cười với ông một cách đầy miễn cưỡng rồi quay lại nhìn Kiều Phàm.
Ba Giang nhìn thấy con gái không nói gì, cuống quýt giậm chân: “Giang Hạ, con quay trở lại đây, chúng ta không cầu xin hắn ta nữa, chúng ta đi thôi, cho dù hắn có tống ba vô tù ba cũng chấp nhận, con đừng hi sinh thân mình vì ba.”
Nói rồi, ông toan tiến lên phía trước kéo cô quay về.
Nhưng Giang Hạ giật tay ra, nhìn về phía Kiều Phàm, hít một hơi thật sâu rồi nói rõ từng câu từng chữ: “Đúng, chỉ cần anh tha cho ba tôi, anh muốn gì tôi đều đồng ý!”
Trông thấy dáng vẻ như thế của cô, Kiều Phàm không cảm thấy vui mà chỉ cảm thấy phẫn nộ.
Nếu như là anh ấy trước kia, khi cô đồng ý trao đổi điều kiện này thì anh chắc chắn sẽ cảm thấy rất vui.
Thế nhưng bây giờ, anh lại không thấy vui tí gì.
Bởi do sự không tin tưởng của cô.
Cô vẫn cứ khăng khăng cho rằng anh nhất định sẽ tố cáo ba cô sao?
“Vậy à.” Kiều Phàm nghiến chặt răng, giọng nói vô cảm: “Vậy nếu tôi đề nghị cô bỏ đứa con thì cô cũng đồng ý sao?”