CHƯƠNG 1898
Đường Hạo Tuấn đáp một tiếng, sau đó tiếp tục nhìn Kiều Phàm: “Là tôi đã sắp xếp cho gia đình nhà họ Giang rời khỏi, tôi cũng không cho người nói cho Tô Cẩm Thành biết bọn họ đi đâu, cho nên, dù anh có hỏi bao lâu đi nữa thì cũng không có kết quả đâu.”
Kiều Phàm siết chặt nắm đấm: “Tại sao anh lại đến đây?”
“Đến đây có chút chuyện, vừa hay nhìn thấy anh đến tìm Tô Cẩm Thành gây phiền phức, cho nên mới tới.” Đường Hạo Tuấn thờ ơ lạnh lùng trả lời: “Kiều Phàm, anh muốn biết vị trí của nhà họ Giang à? Tôi khuyên anh đừng nên uổng phí tâm tư, trước đó tôi đã nói với anh rất rõ ràng rồi, tôi sẽ không cho anh biết vị trí của nhà họ Giang, ngoại trừ bảo vệ nhà họ Giang thì đó cũng là lời hứa hẹn của tôi với vợ mình.”
“Ồ, bảo vệ nhà họ Giang.” Trong mắt Kiều Phàm loé lên một tia trào phúng: “Đường Hạo Tuấn, anh thật sự cho rằng anh có thể bảo vệ nhà họ Giang cả đời à? Có thể cất giấu nhà họ Giang cả đời à? Chỉ cần tôi cố gắng tiếp tục tìm kiếm, một ngày nào đó tôi vẫn có thể tìm được bọn họ, đến lúc đó, xem xem anh sẽ bảo vệ như thế nào?”
“Kiều Phàm, bây giờ anh vẫn còn cố chấp muốn trả thù Hạ và bác trai bác gái.” Tô Cẩm Thành ngồi trên giường bệnh siết chặt nắm đấm, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Kiều Phàm cười lạnh: “Sao tôi phải quên chứ? Bọn họ hại chết ba mẹ tôi, chẳng lẽ tôi phải quên đi mối thù này à?”
“Anh đúng là ngoan cố.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Trước đó, tôi đã nói với anh nhà họ Giang không phải là kẻ thù đã hại chết ba mẹ anh, ngược lại còn là ân nhân đã giúp nhà họ Giang các anh, xem ra ngay cả một câu anh cũng không nghe lọt lỗ tai nhỉ. Cứ mãi cố chấp không chịu tỉnh ngộ, cho rằng nhà họ Giang hại chết ba mẹ anh, xem ra là anh không thể không chữa não.”
“Anh nói đầu óc tôi có bệnh?” Ánh mắt Kiều Phàm hằn lên tia máu.
Đường Hạo Tuấn nhếch môi, hờ hững nói: “Không bị bệnh thì còn gì nữa, người bình thường đều biết nhà họ Giang vô tội, chỉ có anh ngoan cố cho rằng nhà họ Giang là kẻ thù. Anh nói xem, đầu óc của anh không có vấn đề à?”
“Sếp Đường nói không sai.” Tô Cẩm Thành nói tiếp: “Nhà họ Giang đã cứu anh, vậy mà anh lại hận bọn họ, nói anh ăn cháo đá bát cũng không oan. Nếu như có thể, năm đó bác trai bác gái thật sự không nên giúp các người.”