CHƯƠNG 1752
Bọn họ cũng biết là Tống Vy sinh non, đồng thời còn đang được chữa trị ở nước ngoài.
Nhưng mà bọn họ chỉ biết có bấy nhiêu, cũng không biết tại sao Tống Vy lại sinh non.
Nhưng mà dù vậy, bọn họ vẫn thật lòng cảm thấy tiếc nuối và đau lòng thay cho Tống Vy.
Có điều là bây giờ tốt hơn rồi, đứa nhỏ không sao, thậm chí còn về nước, bọn họ thật sự cảm thấy vui mừng cho Sếp Tống.
Tống Vy nghe lời chúc phúc của mọi người, trong lòng cũng rất vui vẻ: “Cảm ơn mọi người đã chúc mừng, mọi người cứ ăn uống đi, không cần phải khách sáo. Còn nữa, tối nay mọi người có thể ra ngoài liên hoan, tôi thanh toán.”
“Hay quá đi thôi, Sếp Tống xinh đẹp rạng ngời.” Mọi người vui vẻ hoan hô.
Tống Vy thấy mọi người hào hứng như thế, cô cũng cười cười mà không nói gì nữa, quay người trở về phòng làm việc của mình.
Không bao lâu sau, cửa phòng làm việc lại được mở ra, Giang Hạ thò đầu vào trong: “Vy Vy.”
“Hạ, sao cậu lại đến đây?” Tống Vy ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.
Giang Hạ đi vào, lắc lắc tập tài liệu ở trong tay: “Tài liệu này là bên phía nhà máy gửi tới, tớ mang đến đây cho cậu xem qua, thuận tiện hỏi cậu có phải là sự thật không.”
“Cái gì mà phải sự thật không?” Tống Vy nghi hoặc.
Giang Hạ bước tới: “Đương nhiên là chuyện mà mọi người đang bàn tán ở bên ngoài đó, nói là An An về nước rồi.”
“Là thật.” Tống Vy gật đầu.
Hai mắt Giang Hạ liền phát sáng: “Là sự thật hả, tớ còn tưởng là bọn họ đang nói đùa nữa chứ.”
“Cậu vừa mới đến cho nên không biết, là chính miệng tớ đã nói với mọi người, bánh ngọt mà mọi người đang ăn cũng là của tớ mua. Tớ thấy vui, cho nên cũng muốn chia sẻ niềm vui với mọi người.”
“Hóa ra là vậy à.” Giang Hạ ngạc nhiên, sau đó vui vẻ vỗ tay: “Vậy là tốt quá rồi, à Vy Vy, An An trở về khi nào vậy?”
“Ngày hôm qua.” Tống Vy trả lời: “Chiều hôm qua đã trở về thành phố giang, Hạo Tuấn đưa tớ đi, tớ mới biết là An An đã trở về.”
“Hóa ra là sếp Đường giấu cậu đưa An An trở về, muốn cho cậu một bất ngờ chứ gì.” Giang Hạ nói.
Tống Vy ừm một tiếng: “Đúng vậy đó, cậu cũng không biết ngày hôm qua vừa mới nhìn thấy An An, tớ kích động đến cỡ nào, khóc đến nỗi ngất đi luôn.”