CHƯƠNG 1146
Nhưng bây giờ ông ta đã không thể sống đến trăm tuổi nữa, dĩ nhiên là không cần ai phụng dưỡng. Thay vì đưa tiền của mình cho đứa cháu họ xa xôi không có quan hệ huyết thống thì ông ta thà đưa cho cháu ngoại cùng chung huyết thống còn hơn.
“Không cần, tài sản của ông thì ông tự giữ đi, hai đứa nó không cần.” Mặt Tống Vy không chút cảm xúc, từ chối ông ta.
Tống Huy Khanh không vui: “Đây là suy nghĩ của bản thân con thôi, sao con không hỏi xem hai đứa nó có muốn hay không?”
“Chúng con không cần.” Tống Hải Dương lắc đầu: “Ông cụ, chúng con có tiền.”
“Đúng, chúng con có tiền.” Tống Dĩnh Nhi phụ họa theo.
Tống Huy Khanh bị cách gọi “ông cụ” này chọc tức đến mức không chịu nổi, trừng hai con mắt già nua lên: “Con… con gọi ông là gì? Ông cụ sao?”
“Có gì không đúng sao?” Tống Hải Dương nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội.
Trong mắt Tống Vy thoáng hiện nét cười.
Thằng nhóc này cố tình đây mà.
“Tống Vy.” Tống Huy Khanh không tiện nổi giận với một đứa trẻ, chỉ có thể phẫn nộ nhìn Tống Vy: “Con dạy con cái như vậy sao, từ lúc đi vào cho đến bây giờ ngay cả một tiếng ông ngoại cũng không gọi lại gọi ông cụ?”
“Tôi thấy con của tôi không gọi nhầm đâu. Tống Huy Khanh, không phải là ông đã quên rồi đấy chứ? Ngay từ đầu ông đã không nhận cháu ngoại, thậm chí vào thời điểm tôi mới về nước, ông còn nói hai đứa con của tôi là con hoang, còn từng đến trường mẫu giáo cảnh cáo, uy hiếp hai đứa nó. Cho nên ông ngoại như ông không nhân từ thì sao lại nói hai đứa con của tôi bất hiếu chứ?” Tống Vy lạnh lùng nói.
Những lời này của cô làm cho Tống Huy Khanh mặt đỏ tía tai.
Hiển nhiên là ông ta cũng đã nhớ lại những chuyện mà ông ta đã làm.
Lúc trước, đúng là ông ta thấy ghét bỏ với hai đứa trẻ mà ngay cả ba của mình cũng không biết là ai này, cũng không thèm nhận hai đứa.
Nhưng bây giờ ông ta lại hối hận đến cùng cực.