CHƯƠNG 1085
Ai ngờ anh còn chưa kịp lên tiếng, Tống Vy ở bên đầu bên kia điện thoại đã gấp gáp nói: “Hạo Tuấn, mọi người đang ở bệnh viện nào?”
Đường Hạo Tuấn nhíu mày.
Hỏi bọn họ ở bệnh viện nào, chẳng lẽ…
“Em về rồi sao?” Đường Hạo Tuấn nghe thấy tiếng còi xe vang trong điện thoại, anh suy đoán.
Tống Vy gật đầu: “Ừ, em vừa xuống máy bay, đang trên đường đi. Mọi người ở đâu?”
Cô hỏi lại lần nữa.
“Bệnh viện số ba.” Đường Hạo Tuấn nói tên bệnh viện ra.
Tống Vy ừ một tiếng: “Em biết rồi, em tới ngay.”
Nói xong, cô vội cúp máy.
Đường Hạo Tuấn không ngờ rằng cô lại bất chợt chạy về nước.
Thế nhưng, nhớ đến tầm quan trọng của hai đứa trẻ trong lòng Tống Vy, cô làm như vậy thì cũng là bình thường.
Đường Hạo Tuấn nở nụ cười, lại bấm gọi cho dì Vương: “Mua thêm một phần ăn sáng, Vy Vy về rồi.”
“Mợ chủ đã về rồi ư?” Dì Vương ngạc nhiên.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Ừ.”
“Vâng, tôi biết rồi thưa cậu chủ.” Dì Vương đồng ý.
Đường Hạo Tuấn đặt điện thoại xuống, đi đến gần, khẽ khàng lay Tống Hải Dương dậy.
Dù sao trẻ con giữ nguyên tư thế nằm sấp đi ngủ, lâu không nhúc nhích cũng không tốt cho xương.
“Ba?” Tống Hải Dương mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn Đường Hạo Tuấn đang đứng bên cạnh, cất tiếng gọi đầy ngái ngủ.
Đường Hạo Tuấn dịu dàng xoa đầu cậu: “Dậy thôi.”
Tống Hải Dương dạ một tiếng, chuẩn bị đứng lên.
Nhưng bởi vì nằm sấp quá lâu nên vừa cử động đã khó chịu.
Tống Hải Dương chép chép cái miệng nhỏ nhắn: “Ba ơi, đau…”
“Đau ở đâu?” Đường Hạo Tuấn hốt hoảng, vội hỏi.
Tống Hải Dương chỉ vào cổ mình: “Đau ở đây, không cử động được.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!