Chương 88
Tại trong mắt Tạ Chân Khanh, dường như toàn thân vị thiếu niên mặc quần áo bằng vải thô này đang phát sáng.
Có điều, vì sao hắn không kéo mình lên trên ván gỗ?
Trên cái xác thuyền kia vẫn còn một không gian không nhỏ, hẳn là vẫn có thể chứa thêm một người.
Nhưng đúng lúc này, vẻ mặt thiếu niên bỗng nhiên hơi động, thân hình bỗng nhiên lấp lóe, nhào về phía Tạ Chân Khanh.
Ngay khi Tạ Chân Khanh cho rằng thiếu niên này đang muốn cứu nàng ra khỏi mặt nước, thì lại phát hiện một bàn chân của thiếu niên, càng ngày càng to lớn ở trong mắt mình.
'Tạ Chân Khanh hoàn toàn không kịp tránh né, trong mắt nàng hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi, cũng không cách nào tin tưởng.
Người thiếu niên này. . . lẽ nào chuẩn bị dùng mặt của nàng để làm bàn đạp? Một chớp mắt tiếp theo, đầu của Tạ Chân Khanh bị Sở Hi Thanh giãm vào. trong nước. Bóng người hắn lấp lóe, đi đến một mảnh gỗ nổi khác, rồi kéo Sở Vân
Vân lên khỏi mặt sông.
Hắn ôm cô muội muội thuật sư có vẻ như ốm yếu này vào trong lòng, sau đó thân như phi yến mà nhảy lên.
Mặt của Tạ Chân Khanh lại trở thành bàn đạp lần nữa, may mà nàng ôm chặt
khối gỗ kia nên mới nổi lên mặt nữa, bây giờ lại bị Sở Hi Thanh giẫm vào trong nước lần nữa.
Mà khi nàng nổi lên mặt nước lần thứ ba, liền nhìn thấy Sở Hi Thanh đang ôm một thiếu nữ ốm yếu có sắc mặt trắng bệch, bọn họ đang ngồi ở trên tấm ván gỗ
trước mặt.
Lúc này, tâm trạng Tạ Chân Khanh cực kỳ phức tạp, tuy rằng cũng cảm kích ơn cứu mạng của thiếu niên này.
Nhưng mà bây giờ. .. quả thực là nàng đã tức đến phát nổ!
Lẽ nào có lý đó! Tạ Chân Khanh nàng đường đường là lâu chủ của Luận Võ Lâu quận Tú Thủy, mà lại bị người đối xử như vậy!
Sau khi Sở Hi Thanh ôm Sở Vân Vân trở về tấm ván gỗ to lớn kia, hắn liền quét mắt nhìn mặt sông, lại cảm thấy buồn rầu.
Trên sà lan còn hơn trăm vị hành khách, ngoại trừ mấy người ngã xuống từ đầu vẫn không thấy tăm hơi ra, thì còn lại đã được cứu.
Bọn họ đang nằm nhoài trên những mảnh ván gỗ, có người thì ôm chặt một khối gỗ nổi, còn có người ôm vài miếng gỗ vụn, tạm thời không có nguy hiểm đến
tính mạng.
Vấn đề là vị trí của bọn họ nằm ở giữa song, khoảng cách hai bên bờ sông ít nhất phải bốn dặm.
May mắn là dòng chảy ở nơi này tương đối chậm, nên tạm thời bọn họ không có nguy hiểm bị trôi xuống hạ du.
Trong khi Sở Hi Thanh đang suy nghĩ biện pháp để lên bờ, hẳn liền nghe thấy tiếng hoan hô ở phía sau.
“Nhìn kìa, đó là thuyền của Thiết Kỳ Bang!” “A A A, thuyền của Thiết Kỳ Bang đang đi về phía chúng.”
“Ông trời phù hộ! Chúng ta sống rồi, người của Thiết Kỳ Bang quả nhiên đều là hảo hán, bọn họ sẽ không ngồi yên mặc kệ.”
Lúc này, Sở Hi Thanh quay đầu lại, nhìn về phía mặt sông ở phía sau. Quả nhiên,hắn nhìn thấy một chiếc thuyền cỡ lớn đang đi về phía bên này, trên thuyền còn có một chiếc cờ đen ba mặt, giữa cờ có một chữ “Thiết: cứng cáp và mạnh mẽ.
Chiếc thuyền này đi xuôi dòng, khi đến gần bọn họ thì hạ buồm để giảm tốc. độ, rồi thả bốn cái thang dây xuống nước.
Còn có hơn mười vị thủy thủ nhảy từ trên thuyền xuống, trợ giúp đám hành khách leo lên thuyền.
Sở Hi Thanh cũng kéo một cái thang dây, rồi ôm Sở Vân Vân đang “suy yếu” lên thuyền.
Điều đáng tiếc là, cô muội muội tiện nghi này leo lên boong thuyền xong thì không cho hắn ôm nữa.
Sở Hi Thanh lo lắng Sở Vân Vân vừa căng thẳng một cái liền vặn gấy cổ của hắn, cho nên cũng thuận thế mà thả nàng ra, để nàng ngồi ở một góc ở mép thuyền.
Đúng lúc này, một nam tử toàn thân ướt sũng đi đến, hắn cảm động đến rơi nước mắt mà cúi đầu hành lễ với Sở Hi Thanh: “Ngài chính là Sở Hi Thanh Sở công tử đã chém chết con Hà La Ngư kia? ân cứu mạng của Sở công ty, bỉ nhân
không có gì báo đáp, chỉ nguyện Sở công tử sống lâu trăm tuổi.”
Ngay sau đó, đám người trên boong thuyền cũng phản ứng lại, tất cả đều quỳ gối về phía Sở Hi Thanh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!