Sau nửa canh giờ, Kiếm Tàng Phong khen ngợi một tiếng: "Ngưng khí hóa hồng! Tốt lắm, không ngờ đám đệ tử trong võ quán lại có hơn ba trăm người tu thành Dưỡng Nguyên Công tầng thứ ba.”
Hai mất Lôi Nguyên nhất thời lóe sáng, hiện ra một chút đắc ý.
Sau đó, chính là diễn luyện mười nghệ truyền ra ngoài của Võ Tướng Thần Tông.
Hơn bốn ngàn người ở dưới đài được đám giáo viên dẫn dắt đi, hoặc là múa đao hoặc là vung kiếm, hoặc là dùng thương, hoặc là dùng kích.
Khí thế cũng rất hùng vĩ bao la, tiếng quát chấn động trời xanh.
Kiếm Tàng Phong gật đầu, trình độ võ kỹ của đám đệ tử này yêu hơn nguyên công một chút.
Có điều, một mạch truyền thừa của Lôi Nguyên chính là mạch coi trọng tu vị nguyên công nhất, cho nên có thể hiểu được.
“Võ nghệ của chư vị rất tốt, trình độ năm ở mức trung thượng, có thể thấy bầu không khí học tập của võ quán Chính Dương rất tốt, tất cả giáo viên cũng rất tận tâm."
Kiếm Tàng Phong cười khanh khách nhìn về phía mọi người ở dưới đài: "Cũng chứng tỏ Lôi sư đệ và chư vị giáo đầu rất cần củ chăm chỉ. Chư vị yên tâm, ta sẽ báo cáo đúng sự thật cho mấy vị trưởng lão biết.”
Kiếm Tàng Phong vừa mới nói xong, giáo đầu của bốn viện bao quát cả Diệp Tri Thu đều lộ ra vẻ vui mừng.
Ngay cả Lôi Nguyên cũng hiện ra vẻ vui sướng.
“Tiếp đó là kiểm tra năng lực thực chiến của đệ tử nội môn! Người đâu, cầm danh sách tất cả đệ tử nội môn nội môn đến đây."
Lôi Nguyên nhìn về phía Kiếm Tàng Phong, ôm quyền nói: “Kính mời Kiểm sư huynh gọi người lên kiểm tra.”
Giờ phút này, thái độ của hắn đã khách khí hơn nhiều, hoàn toàn khác với lúc trước.
Kiếm Tàng Phong thấy buồn cười: "Không căn phải điểm danh, lần này ta có mang theo một món pháp bảo từ môn phái qua đây, nó có thể kiểm tra các đệ tử. Tử Tĩnh sư đệ, mời hỗ trợ một hai.”
Hắn nói xong thì lấy một cái mâm ngọc có hình cái đĩa, toàn thân màu xanh từ trong tay áo ra, sau đó giơ tay ném đi.
Cái mâm ngọc màu xanh kia nhất thời xoay tròn rồi bay lên, treo ở trăm trượng phía trên thao trường.
Trung ương của mâm ngọc đang phun linh quang, bảy màu, chiếu thẳng xuống mặt đất.
Những linh quang này đen xen rồi lại hội tụ, cuối cùng từ không sinh có, tạo thành tám tòa đài cao màu xanh ở trong thao trường.
“Tứ Tượng Quyết Phong Bàn?” Giáo đầu Tử Tĩnh đạo nhân của Thuật sư viện nhìn cái mâm ngọc trên không trung, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc: "Kiếm sư huynh lại mang theo thứ này đến đây?"
Trong lúc hắn nói chuyện, tay phải bắt linh quyết, đem linh lực truyền qua đó.
Kiếm Tàng Phong không phải thuật sư, tu vị cũng chưa đến tam phẩm, hẳn đành phải dùng linh lực để duy trì pháp bảo này.
“Chính là Tứ Tượng Quyết Phong Bàn của Tượng Như trưởng lão, vật này có thể phân biệt tu vị của các đệ tử, sau đó chọn lựa ngẫu nhiên ba mươi sáu người lên đài cao, kiểm tra võ nghệ của bọn họ.”
Kiếm Tàng Phong căm chén trà ở bên cạnh, nhàn nhạt uống một hớp: “Nếu là tứ tượng, tất nhiên phải có bốn phương, đúng lúc các ngươi có bốn viên đông tây nam bắc. Lần này, ta sẽ ghi chiến tích thắng bại của bốn viện vào danh sách để báo lên cho chư vị trưởng lão."
Bốn người Diệp Tri Thu và Thiệu Linh Sơn đõng thời rùng mình một cái, bọn họ cũng ý thức được, hôm nay Kiếm Tàng Phong không chỉ khảo sát Lôi Nguyên mà còn khảo sát cả bọn họ nữa.
“Mấy vị cứ yên tâm, Tứ Tượng Quyết Phong Bàn rất công bằng công chính, Tuy rằng chọn lựa ngẫu nhiên, nhưng cuối cùng vẫn sẽ chọn đệ tứ cho tu vị tương đương nhau” Sau khi Kiếm Tàng Phong giải thích một câu, lại nở nụ cười lần nữa: "Tử Tĩnh sư đệ, xin mời thi thuật!”
Trong nháy mắt này, cái Tứ Tượng Quyết Phong Bàn kia bỗng nhiên bản ra 36 đạo ánh sáng màu xanh, quét qua đám đệ tử nội môn ở bên dưới.
Phàm là đệ tử bị ánh sáng màu xanh kia bao phủ, tất cả đều bị dịch chuyển lên trên cái đài cao màu xanh kia.
Sở Hi Thanh đứng ở trong đám người, trong lòngkhông ngừng oán thầm.
Xem tình hình này là không cho mọi người đi ăn sáng rồi.
Tại bảy ngày trước, võ quán đã thương lượng. xong chuyện khen thưởng cho hắn vì đã chém giết thuật sư trong Tàng Kinh Lâu
Võ quán cho phép hắn tiến vào Tàng Kinh Lâu sáu ngày, tùy ý xem qua tất cả võ quyết từ tầng sáu trở xuống, đồng thời còn cho hẳn năm viên Bồi Nguyên Đan và một khối mộc bài.
Sở Hi Thanh có thể dựa vào khối mộc bài này để tu hành trong Tụ Nguyên Trận mười ngày, còn có thể ăn miễn phí ba tháng trong nhà ăn.
Cái này quả thật là còn ki bo hơn cả cấm y vệ! Tốt xấu gì thì cẩm y vệ cũng đưa tiền thật thóc thật, võ quán thì lại không cho bạc.
Sở Hi Thanh cũng bởi vậy mà ghỉ nhớ mỳ thịt bò, canh thịt dê và bánh bao nhân thịt trong nhà ăn, hiện giờ hẳn không tự nấu cơm nữa, mà ngày ngày chạy đến nhà ăn ăn cơm.
Sở Vân Vân bây giờ cũng đi ăn chực với hắn.
Nếu như Sở Hi Thanh ăn bao nhiêu cũng là miễn phí, vậy tất nhiên Sở Vân Vân không căn phải tiêu tiền rồi.
Có điều, hôm nay hiển nhiên là mất một bữa cơm rồi.
Sở Hi Thanh không biết là, trong khi hẳn đang than thở, thì Tuần sát sứ Kiếm Tàng Phong ở trên đi đang nhìn vào hắn.
Trong mắt vị này còn hiện lên vài phần do dự.
Người này chắc hẳn là Sở Hi Thanh trong lời đõn kia, nhưng tu vị hơi yếu một chút, chỉ có Dưỡng Nguyên Công tầng thứ hai.
Có điều, Kiếm Tàng Phong lại nhớ đến những lời đồn đại có liên quan đến Sở Hi Thanh kia.
Sở Hi Thanh được công nhận là đệ nhất nhân trong đệ tử nội môn của võ quán Chính Dương, chắc chắn không phải không có lý do.
Thế gian này có rất nhiều người có thiên phú dị bẩm, thiên tài nguyên công tầng hai có thể nằm giữ sức chiến đấu cao cũng nhiều vô số kể.
Sở Hi Thanh cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.
Thế là tay trong tay áo của hắn hơi rung lên, vụng trộm thao túng một lưỡng ánh sáng màu xanh của Tứ Tượng Quyết Phong Bàn, nó bắt đầu di chuyển qua phương hướng của Sở Hi Thanh.
Tử Tĩnh đạo nhân ở bên cạnh đang dùng linh lực duy trì cho Tứ Tượng Quyết Phong Bàn, nhất thời cũng có cảm ứng, lại quay sang nhìn Kiểm Tàng Phong với vẻ kinh ngạc.