Thuật sư căn mượn lực lượng ẩn chứa bên trong ma ngân(bạc), khắc họa các loại đan phù ngọc lục ở bên trong Linh Chủng, làm hạt nhân cho pháp thuật này.
Thuật sư cửu phẩm hạ muốn thăng cấp cửu. phẩm thượng, là cần phải nằm giữ ba loại pháp thuật khác nhau.
Nhưng mà, pháp thuật càng mạnh mẽ thì cũng cần càng nhiều ma ngân (bạc).
“Đúng rồi” Sở Hi Thanh lại nghĩ đến một chuyện: “Ngươi có biết ai là ngươi có tin tức linh thông, giao thiệp rộng rãi, lắm mồm lắm miệng nhất ở trong võ quán chúng ta không? Ừm, tốt nhất là có chút uy vọng trong đám đệ tử nội môn, nói ra là mọi người sẽ tin.”
Bình thường hẳn không đi vận tiêu thì là tập trung luyện võ, không chú ý đến các sư huynh đệ đồng môn trong võ quán.
Sở Vân Vân hơi nghiêng đầu, mắt hiện lên vẻ bối rối.
Vừa muốn lắm mồm lắm miệng, lại muốn uy vọng? Há không phải xung đột sao?
Có điều, đúng là có người như vậy ở võ quán Chính Dương.
“Có thì đúng là có, đó là hai huynh đệ. Một người tên là Hồ Khản, một người tên là Hồ Lai, cũng là đệ tử Đông viện chúng ta, chắc ngươi đã gặp qua bọn họ. Hai người đều mập mạp, một người lông mày chữ bát, một người râu cá trê, rất dễ nhận ra.”
Hai mắt Sở Hi Thanh sáng lên, hần đã nhớ ra hai người này.
Sau đó, hắn dùng sức lau toàn thân từ trên xuống dưới một lần, tẩy rửa tất cả mùi chua thối ở trên người, sau đó lại cầm hai mươi lượng bạc đi ra ngoài.
Hiện giờ hẳn căn rất nhiều điểm võ đạo để đổi Quang âm Thuấn Ảnh Chỉ Thân.
Đúng lúc hắn đã hơi hiểu vẽ cơ chế hoạt động của hệ thống, hẳn cũng có chút ý tưởng, muốn thử ng một hai ở trong võ quán.
Cho đến bây giờ, điểm võ đạo và danh vọng của hắn đều tăng lên một cách bị động.
Nếu như hắn chủ động tuyên dương thanh danh của mình, kết quả sẽ như thế nào đây?
Sau khi Lục Loạn Ly trở lại võ quán, nàng liền trở về nơi ở của đệ tử để ngủ cả một buổi sáng.
Nàng ở trong một căn phòng nhỏ một người, căn phòng này khoảng tầm năm trượng, chỉ có một mình nàng ở.
Căn phòng này rất đắt, mỗi tháng phải nộp thêm mười lượng bạc, đây là gian phòng mà võ quán Chính Dương chuyên cung cấp cho đệ tử có tiền.
Lục Loạn Ly lại tình nguyện mất thêm một chút tiền, chứ không muốn chen chúc cùng người khác trong một phòng.
Nàng ngủ đến quên cả trời đất, mãi đến trưa mới tỉnh lại, đầu óc vẫn còn hơi ngất ngất ngây ngây.
Lúc này, đã đến giờ ăn cơm trưa, Lục Loạn Ly liền cầm hộp cơm đi đến nhà ăn.
Khi nàng đang xếp hàng lấy cơm ở trong nhà ăn, thì nàng nghe thấy tiếng bàn luận ở phía sau.
Lục Loạn Ly vốn không để ý lầm, nhưng khi nàng nghe thấy ba chữ Sở Hi Thanh thì lập tức dựng tai lên nghe.
". . .Chính là Sở Hi Thanh, Sở sư đệ đã từng cứu chúng ta ở trong Tàng Kinh Lâu kia?"
. . .
“Không phải hẳn thì là ai? Cái tên này đã đắc tội với Long gia trong nội thành. Nhưng mà cái tên này cũng rất lợi hại, sau khi trốn vào Hóa Cốt Quật thì liên tục chém hơn ba mươi người của Long gia trong nội thành, nghe nói là chém như cắt rau gọt dưa vậy."
Lục Loạn Ly thầm nói, chuyện trong Hỏa Cốt Quật đã truyền về võ quán nhanh như vậy sao?
Nàng quay đầu, nhìn thấy một tên mập mạp có lông mày hình chữ bát ở cách đó năm bước, tên này đang chậc chậc hai tiếng: “Ngươi biết Hành Môn Thập Bát Ky rồi đúng không? Lần này có ba người xong đời trong tay Sở Hi Thanh, mà Sở sư đệ chỉ bị thương nhẹ."
Lục Loạn Ly nhận ra người này là Hồ Khản, cũng với đệ đệ Hồ Lai của hẳn, hai người này nổi tiếng là tin tức linh thông ở trong võ quán.