Tại đại sảnh Tướng phủ, Đại phu nhân đứng trước cửa sổ, phong thái tao nhã, sắc mặt ngưng trọng, đứng bên cạnh người nàng là một thị vệ hơn hai mươi tuổi, mặc hắc y, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lẽo, mày nhăn lại ngưng tụ sát khí, phía sau cách đó không xa, một gã thị vệ quỳ một gối xuống, cung kính bẩm báo hết thảy mọi chuyện đã xảy ra ở Hồng Xuân viện.
Kể rõ mọi việc ở Hồng Xuân viện xong, Đại phu nhân vẫn đứng yên, thật lâu không nói, vẻ mặt càng ngày càng trầm, ánh mắt thâm độc càng ngưng càng sâu.
Thiếu niên kia dùng ánh mắt ra hiệu cho tên thị vệ, thị vệ âm thầm lĩnh hội rồi đứng dậy rời đi.
Đại phu nhân xoay người, ánh mắt âm trầm: ”Ngô Phi, chuyện này ngươi thấy thế nào?”
Ngô Phi mâu quang hơi trầm xuống: ”Nam Cung Quyết không gần nữ sắc, tuyệt đối không thể vào thanh lâu sủng hạnh kỹ nữ, hắn xuất hiện trong thanh lâu, chứng minh rằng Hồng Xuân viện kia chính là thế lực ngầm của hắn!”
”Nhưng vừa rồi có rất nhiều thị vệ tận mắt nhìn thấy Nam Cung Quyết ôm mỹ nhân trong lòng!” Đại phu nhân ánh mắt âm lãnh như trước: ”Nếu chỉ hai người nhìn thấy thì có thể cho là ảo giác, nhưng nhiều người nhìn thấy như vậy, có lẽ không phải phải là ảo giác! Nam Cung Quyết không gần nữ sắc chỉ là lời đồn, mà lời đồn thì không thể tin!”
”Không, Nam Cung Quyết không gần nữ sắc không chỉ là tin đồn, tại hạ đã từng tận mắt chứng kiến!” Ngô Phi giọng điệu kiên định, giọng nói lạnh như băng không có lấy một chút cảm xúc: ”Nam Cung Quyết ôm ấp mỹ nhân kia, tuyệt đối là có người giả mạo!”
Đại phu nhân trong đầu chợt lóe linh quang: ”Nói cách khác, Nam Cung Quyết xuất hiện ở Hồng Xuân viện là giả mạo, mà mỹ nhân ở trong ngực Nam Cung Quyết giả mạo kia chính là thích khách mà chúng ta muốn bắt!”
Xem ra sự việc đã sớm được mưu tính trước, trước tiên phái người đến Tướng phù thăm dò tình hình, sau khi bị phát hiện thì chạy về Hồng Xuân viện, lợi dụng Nam Cung Quyết giả mạo lừa gạt trót lọt.
Tướng phủ canh phòng nghiêm ngặt, người bình thường không thể lẻn vào, có khả năng người của ’Nàng’ đã biết ’Nàng’ tỉnh lại nên đến đây tiếp ứng cho ’Nàng’……
Đại phu nhân mâu quang phát lạnh, khóe miệng khẽ nhếch lên ý cười lạnh lẽo: Lạc Mộng Khê, cho dù ngươi tỉnh lại có năng lực như thế nào, chỉ cần có ta ở đây dù chỉ một ngày, ngươi đừng hòng còn sống mà bước chân ra khỏi Tướng phủ….
Đại phu nhân thu lại ánh mắt thâm độc, lạnh giọng phân phó: ”Ngô Phi, phái người loan tin ra ngoài, nói Lạc vương Nam Cung Quyết ngủ lại Hồng Xuân viện, sủng hạnh một lúc mười hoa khôi.”
”Nếu đêm nay Nam Cung Quyết là do người khác giả mạo thì Nam Cung Quyết thật nhất định sẽ phái người đi điều tra việc này, chúng ta mượn thế lực của Nam Cung Quyết sẽ dễ dàng tìm ra tên thích khách kia, sau đó nhổ cỏ tận gốc!”
”Nếu Nam Cung Quyết đêm nay là thật, thì theo như lời ngươi nói, thế lực ở Hồng Xuân viện là của Nam Cung Quyết, nắm chắc thông tin này, chúng ta thừa dịp này cùng Nam Cung Quyết bàn điều kiện….”
”Phu nhân, phu nhân…… Không tốt, không tốt…….” Tiếng hô gấp gáp của thị vệ cắt ngang lời nói của Đại phu nhân, Đại phu nhân hơi nhíu mày, mắt lộ ra một tia không vui.
”Có chuyện gì mà ầm ĩ như vậy!” Ngô Phi lạnh giọng mắng tên thị vệ đang chạy nhanh về phía đại sảnh.
”Khởi bẩm phu nhân và Ngô công tử, Đông Trúc cô nương cùng bọn thị vệ bị Lạc Mộng Khê giam tại Khê viên, nói bọn họ mắc tội mạo phạm, động đến gia pháp của Lạc phủ, muốn đánh bọn họ một trăm đại bản rồi đuổi ra khỏi Lạc phủ!” Tên thị vệ mệt mỏi thở dốc.
”Dám đụng đến người của ta, Lạc Mộng Khê đúng là chán sống rồi!” Đại phu nhân tức giận lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng: ”Đi trước dẫn đường, ta ngược lại rất muốn biết Lạc Mộng Khê làm như thế nào, trước mặt ta đem người của ta đuổi ra khỏi phủ!”
Tại Khê viên, Đông Trúc cùng đám người không chịu đi hình phòng lĩnh phạt, Lạc Mộng Khê liền không cho họ rời đi, hai bên bắt đầu giằng co.
Đông Trúc cùng bọn thị vệ người đông thế mạnh, nếu bọn họ không để ý tới lời nói của Lạc Mộng Khê, trực tiếp đi Lạc Viên gặp Đại phu nhân, Lạc Mộng Khê cũng không có cách nào làm khó bọn họ.
Nhưng nếu như vậy, bọn họ sẽ bị bại lộ là thế lực ngầm của Đại phu nhân, cái giá phải trả sẽ rất đắt, bọn họ không kham nổi, cho nên vẫn là phải chờ Đại phu nhân đến cứu.
Bọn họ tin, Lạc Mộng Khê đấu không lại Đại phu nhân, sớm muộn gì cũng bình an vô sự rời khỏi Khê viên, nhưng mà, sự việc sẽ thuận lợi như dự đoán của bọn họ sao……
Từ xa, Lạc Mộng Khê đã trông thấy một nhóm người rất nhanh chạy về phía Khê viên, dẫn đầu là một người mặc cẩm y màu lam, dáng người yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp thoạt nhìn như chỉ mới hai mươi mấy tuổi, đầu đội châu ngọc quý phái, lộng lẫy, lộ rõ thân phận Đại phu nhân.
Dáng vẻ cao quý, trang nhã của một mẫu nghi thiên hạ, nhưng trong đó lại xen lẫn âm hiểm cùng giả dối, đôi mắt lạnh lùng, sắc bén.
Lạc Đại phu nhân quả nhiên không đơn giản! Lạc Mộng Khê luôn luôn quan sát tỉ mỉ, vừa rồi hắc y nhân lặng lẽ đi mật báo, Lạc Mộng Khê đều biết, nàng sở dĩ không có ngăn cản là vì muốn thử xem Lạc Đại phu nhân muốn đẩy nàng vào chỗ chết có bao nhiêu lợi hại.
Ánh mắt chuyển qua Ngô Phi theo sát bên người Đại phu nhân, Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống: Võ công của người này đã đạt tới tầng thứ bảy, nhìn vào khí chất cùng my vũ ngưng tụ sát khí, ngươi này tính cách âm lãnh, tàn khốc, chiêu thức ngoan độc, không phải nhân vật đơn giản a, hắn là ai vậy?
Khi Đại phu nhân tiêu sái đến gần, đáy mắt Đông Trúc từ phẫn nộ chuyển sang vui sướng khi người khác gặp họa: ”Lạc Mộng Khê, nếu ngươi hiện tại quỳ xuống cầu xin, ta còn có thể trước mặt Đại phu nhân nói tốt, tha chết cho ngươi!”
Lạc Mộng Khê hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía Đông Trúc lóe lên nồng đậm trào phúng; ”Đông Trúc, cho dù ngươi hiên tại quỳ xuống cầu xin ta, cũng khó thoát khỏi một trăm đại bản và số phận bị đuổi ra khỏi Tướng phủ!”
”Ngươi!” Đông Trúc tức giận xung thiên, nói không ra lời: Lạc Mộng Khê, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!
Tới gần, Đại phu nhân dừng cước bộ, ánh mắt chuyển sang Lăng Khinh Trần: ”Lăng công tử đã ở đây!”
”Đại phu nhân cứ việc xử lý gia sự, không cần để ý tới Lăng mỗ!” Lăng Khinh Trần nhàn nhạt trả lời cho có lệ.
Đại phu nhân khách sáo nói với Lăng Khinh Trần vài câu, rồi ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đám người Đông Trúc, bọn họ tự biết mình đã gây ra việc bất lợi, nên tất cả đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Đại phu nhân.
Liếc nhìn đám thị vệ phía sau Đông Trúc một lần, Đại phu nhân quay đầu nhìn về phía Lạc Mộng Khê, ánh mắt sắc bén như muốn đem nàng bắn nát, thương tích đầy mình.
Lạc Mộng Khê không hề sợ hãi đối mặt với Đại phu nhân, ánh mắt sắc bén của hai người giao nhau giữa không trung, trong lúc đó tia lửa đã bắn ra hơn trăm chiêu, không khí xung quanh trong nháy mắt đông lại, sát ý khôn cùng nhanh chóng tràn ra bốn phía.
Đông Trúc cùng tất cả bọn thị vệ đều bị lãnh ý cùng sát ý mãnh liệt làm cho kinh hãi, đứng tại chỗ không dám di chuyển nửa phần, Lăng Khinh Trần mâu quang hơi biến, lập tức lại khôi phục bình thường, đáy mắt hiện lên một tia trêu tức: Không thể tưởng được Lạc Mộng Khê cùng Đại phu nhân đều có khí thế bức người như vậy, không biết trong trận đấu này, ai trong hai người sẽ thắng….
”Lạc Mộng Khê, có chuyện gì ở đây?” Đại phu nhân mở miệng trước, phá tan bầu không khí đã sớm bị đóng băng, ánh mắt sắc bén vẫn như cũ nhìn về phía Lạc Mộng Khê.
”Đại phu nhân, thị vệ vừa rồi chắc chắn đã đến báo tin cho người, đem sự việc từ đầu đến cuối kể rõ, chẳng lẽ Đại phu nhân không nghe rõ lời hắn nói, còn cần ta lặp lại lần nữa sao?”
Lạc Mộng Khê bình tĩnh trong giọng nói ngầm mang theo trào phúng, Đại phu nhân tức giận quở trách :”Lạc Mộng Khê, ta là chủ mẫu của Lạc Phủ, ngươi dùng giọng điệu đó nói chuyện với ta căn bản cũng là kẻ dưới mạo phạm!” Nếu không có Lăng Khinh Trần ở đây, Đại phu nhân khăng khẳng định sẽ một chưởng xông thẳng Lạc Mộng Khê.
Lạc Mộng Khê khinh thường hừ nhẹ một tiếng :”Là các ngươi khi dễ ta trước, thái độ của ta có thể nào lại xem như kẻ dưới mạo phạm, ngươi xem Khê viên của ta đã bị đám thị vệ của ngươi phái tới làm loạn thất bất tao, chướng khí mù mịt, bọn thị vệ đi bắt thích khách đều lục soát như vậy sao?”
Đại phu nhân liếc mắt nhìn một mớ hỗn độn trong đại sảnh Khê viên :”Tên thích khách xông vào phủ rất lợi hại, ta phân phó bọn thị vệ cẩn thận lục soát là để bảo vệ an toàn cho ngươi, bọn chúng bắt thích khách mà đêm đồ đạc này nọ đập vỡ lung tung quả thực là hơi quá tay, nhưng mà, hành vi của bọn chúng không đến mức nghiêm trọng đến nổi bị đuổi ra khỏi phủ…”
”Đợi một chút, Đại phu nhân nói vừa rồi là ngươi phân phó bọn họ lục soát cẩn thận, cũng không có nói bọn họ làm loạn Khê viên đúng không?” Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê hiện lên một tia nghi hoặc, Đại phu nhân không nghĩ nhiều lạnh giọng trả lời:”Đúng vậy!”
”Nói như thế là ta hiểu lầm Đại phu nhân, Mộng Khê vừa rồi lỗ mãng xin nhận lỗi với Đại phu nhân, thỉnh Đại phu nhân thứ tội” Lạc Mộng Khê đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia ý cười quỷ dị, lúc Đại phu nhân ý thức được có điều gì đó không đúng đã không còn kịp :”Bọn thị vệ đập vỡ đồ đạc trong Khê viên là không nghe phân phó, giống như coi nhẹ mệnh lệnh của chủ nhân, tự làm theo ý mình, kẻ dưới mạo phạm người trên, dựa theo gia quy của Lạc phủ, lập tức lôi ra ngoài, chém!”
”Khoan đã!” Đại phu nhân ánh mắt sắc bén, âm lãnh nhìn thẳng Lạc Mộng Khê, giống như muốn đem nàng lăng trì xử tử.
“Ta là chủ mẫu đương gia của Lạc phủ, cho dù đám thị vệ này phạm vào gia quy của Lạc phủ, nhưng quyết định trừng phạt đối với bọn họ chỉ có thể đến từ ta, Lạc Mộng Khê ngươi tuy là Đại tiểu thư của Lạc phủ, nhưng có Vân Bích Lạc ta ở đây, ngươi sẽ không có quyền quyết định!” Đại phu nhân giọng điệu khẳng định, khí thế sắc bén, không chút khách khí bác bỏ mệnh lệnh của Lạc Mộng Khê.
Vốn tưởng rằng Lạc Mộng Khê sẽ tức giận tận trời, cùng nàng tranh luận kịch liệt, ai ngờ, Lạc Mộng Khê chỉ cười nhàn nhạt, không chút hoang mang mở miệng nói: “Nếu lúc này có gia chủ của Lạc gia, vậy đương gia quyết định sẽ không còn là Đại phu nhân!”
Lạc phủ này giống như triều đình phong kiến, lập ra một đống quy củ, từ trên xuống dưới tầng tầng áp bức, thông minh như Đại phu nhân tự nhiên biết lợi dụng gia quy của Lạc phủ để áp chế Lạc Mộng Khê, mà Lạc Mộng Khê cũng đã sớm nghĩ tới điểm nhỏ này, lúc tên thị vệ giả đến chỗ Đại phu nhân cầu viện binh, nàng cũng âm thầm để Băng Lam đi mời Lạc thừa tướng.
Bọn thị vệ sở dĩ lựa chọn ở lại Khê viên vì không nghĩ sẽ bại lộ thân phận là thế lực ngầm của Đại phu nhân, bởi vậy có thể thấy, Lạc thừa tướng không biết Đại phu nhân gài thế lực của mình vào Tướng phủ.
Hoặc là, Lạc thừa tướng sớm biết được việc này nhưng chưa muốn làm to chuyện.
Giống như đang nghiệm chứng lời nói của Lạc Mộng Khê, trong lúc nàng đang nói, rất nhiều thị vệ xuất hiện trong tầm mắt mọi người, cầm đầu là một người có sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh như băng, uy nghiêm, không phải Lạc thừa tướng thì là ai.
Đại phu nhân đột nhiên nâng mí mắt lên, trong đôi mắt đẹp thoáng hiện lệ quang: Lạc Mộng Khê, ngươi thật sự thông minh hơn so với trước kia, xem ra ngươi đã thức tỉnh, nhưng mà, chỉ cần Vân Bích Lạc ta ở một ngày, ngươi đừng mơ sẽ được toại nguyện……
Nhìn Lạc thừa tướng càng ngày càng gần, ánh mắt trêu tức của Lăng Khinh Trần quét qua một lượt trên người Lạc Mộng Khê và Đại phu nhân, khóe miệng khé cong lên một tia ý cười hiểu rõ: Thắng bại đã phân……
Một lát sau, Lạc thừa tướng đến trước mặt mọi người, giống Đại phu nhân, câu đầu tiên là nói với Lăng Khinh Trần: “Lăng công tử sao lại ở đây?”
“Lạc thừa tướng cứ việc xử lý gia sự của mình, không cần để ý tới Lăng mỗ!” Lăng Khinh Trần bộ dạng giống như không liên quan, đem lời giải thích vừa nói với Đại phu nhân, đối với Lạc thừa tướng lập lại một lần nữa.
Lạc thừa tướng hơi liếc mắt, nhìn Lạc Mộng Khê đứng sau Lăng Khinh Trần cách đó không xa, từ lúc Lạc Mộng Khê trở về Khê viên chưa từng vào phòng, quần áo cũng chưa thay, trên người vẫn còn mặc áo choàng của Nam Cung Quyết, áo choàng của Nam Cung Quyết tuy có ký hiệu, nhưng ngoài Nam Cung Quyết, Lăng Khinh Trần, Lạc Mộng Khê ra, người ngoài không ai biết đến.
Lạc thừa tướng ánh mắt toan tính quét qua người Lạc Mộng Khê và Lăng Khinh Trần: Chẳng lẽ Lăng Khinh Trần có ý với Mộng Khê, nếu không, người tâm cao khí ngạo như Lăng Khinh Trần, sẽ không cùng Mộng Khê tán gẫu ở hoa viên lâu như vậy, lại càng không đưa áo choàng của mình cho Mộng Khê mặc để khỏi bị lạnh……
Băng Lam bước nhanh đến phía sau Lạc Mộng Khê, nghiêm túc gật đầu với nàng một cái, Lạc Mộng Khê đã hiểu: Băng Lam đã đem toàn bộ chuyện phát sinh vừa rồi báo cho Lạc thừa tướng biết……
Lạc thừa tướng mâu quang hơi trầm xuống, xoay người nhìn đám người Đông Trúc, khóe mắt dư quang nhìn quét đại sảnh hỗn độn của Khê viên, giọng nói lạnh như băng: “Là ai làm đại sảnh Khê viên hỗn độn như thế này?”
“Lão gia tha mạng, chúng tiểu nhân không phải cố ý!” Đám người Đông Trúc đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
Khi Lạc thừa tướng xuất hiện, đám người Đông Trúc vẫn không có sợ hãi, dù sao, thị vệ Đông Trúc mang theo đều là tinh nhuệ, hơn nữa số lượng không ít.
Chuyện lần trước phát sinh cùng với lần này không khác nhau mấy, lúc ấy Lạc thừa tướng chỉ răn dạy bọn họ vài câu, mỗi người bị đánh mười đại bản là xong, cho nên, đám người Đông Trúc theo bản năng cho rằng, lần này hẳn là cũng như lần trước……
“Lão gia công việc bộn bề, việc nhỏ này cứ để cho thiếp thân xử lý!” Đại phu nhân tự mình đề cử: “Thiếp thân nhất định sẽ xử lý việc này một cách thỏa đáng!”
Đại phu nhân là người bên gối của Lạc thừa tướng, hiểu rất rõ Lạc thừa tướng, chỉ cần nhìn thần sắc của hắn nàng sẽ biết Lạc thừa tướng đang suy nghĩ cái gì, nếu việc này mà để cho Lạc thừa tướng xử lý, hậu quả thật không thể tưởng tượng……
Lạc thừa tướng chưa mở miệng, Lạc Mộng Khê đã giành nói trước: “Đại phu nhân, Lạc thừa tướng là gia chủ Lạc gia lại đang ở đây, cho nên chuyện này không tới phiên người khác xử lý!”
“Huống chi, thị vệ này là do Đại phu nhân phái tới, Đông Trúc lại là nha hoàn được sủng ái bên người Đại phu nhân, nếu Đại phu nhân xử nặng, đối với đám người Đông Trúc là không công bằng, nếu xử nhẹ, chắc chắn sẽ có người lời ra tiếng vào!”
“Lạc thừa tướng là gia chủ của Lạc gia, lại thưởng phạt phân minh, Mộng Khê tin rằng, chỉ có Thừa tướng mới có thể xử lý việc hôm nay công bằng, công chính, mọi người sẽ tâm phục khẩu phục!”
Lạc Mộng Khê nói ra lời nào cũng hợp tình hợp lý, làm cho người ta tìm không ra sơ hở, huống chi, con người thích được khích lệ, Lạc Mộng Khê nói như vậy sẽ làm cho Lạc thừa tướng cảm thấy mình quả thật vĩ đại như lời Lạc Mộng Khê nói, xử lý việc hôm nay, tự nhiên là bụng làm dạ chịu: “Mộng Khê, Khê viên là nơi của ngươi, ngươi muốn xử phạt bọn chúng thế nào?”
Lời này vừa nói ra, đám người Đông Trúc đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lạc thừa tướng, đáy mắt lóe lên một tia khó tin: Lạc thừa tướng lại hỏi ý của Lạc Mộng Khê? Vậy bọn họ chẳng phải là……
“Mộng Khê thân là người của Lạc gia, không dám vượt quá chức trách của mình, Lạc thừa tướng chỉ cần dựa theo gia quy Lạc phủ mà xử phạt bọn họ là được!” Nếu một đao chém chết, thật sự là quá tiện nghi cho bọn họ rồi, đánh một trăm đại bản, rồi đuổi khỏi Tướng phủ, xử phạt kiểu này quả thật không tồi.
Tướng phủ quy định hạ nhân mà dám mạo phạm chủ nhân sẽ bị xử phạt, hình phòng thi hành mặc cho người đó có võ công cao cường như thế nào, nếu bị đánh một trăm đại bản thì không chết cũng tàn phế, có ít người sống được mà rời khỏi phủ Thừa Tướng……
“Một khi đã như vậy, những thị vệ gây ra việc lần này lập tức đến hình phòng lĩnh một trăm đại bản, sau đó cầm theo đồ đạc của mình cút khỏi Tướng phủ, phủ Thừa tướng không cần loại thị vệ như các người tự cho là mình thanh cao, mạo phạm chủ nhân!”
“Lôi Minh, ngươi tự mình giám sát việc xử phạt!” Lôi Minh là người lạnh lùng, không hề có tình cảm, là thị vệ có võ công cao nhất bên người Lạc thừa tướng, chỉ nghe lệnh của duy nhất một người là Lạc thừa tướng, đối với những người khác đều không nói tình cảm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!