Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh đang muốn dừng bước, nhưng chưa kịp quay đầu thì tuyết mâu híp lại: Giọng nói này là…… Lăng Khinh Trần……Hắn làm sao có thể xuất hiện ở nơi này……
Lạc Mộng Khê mâu quang chợt lóe, quay đầu nhìn người đang đi tới: “Đêm đã khuya, Lăng công tử sao lại ở đây?”
Lăng Khinh Trần đứng đối diện với Lạc Mộng Khê, áo choàng màu xanh chưa cột lại, để lộ ra một phần áo trắng bên trong, nhưng mà, mặc như vậy chẳng những không tổn hại chút nào tới sự anh tuấn và khí thế của Lăng Khinh Trần, ngược lại càng làm hắn thêm tuyệt mỹ, không giống người phàm.
Lạc Mộng Khê trong lòng sáng tỏ: Thì ra sau khi dùng cơm trưa Lăng Khinh Trần vẫn chưa rời đi, mà vẫn ở lại Tướng phủ!
Việc này cũng khó trách, Lúc sáng, nhìn thái độ của Lạc thừa tướng và Lạc Tử Hàm đối với Lăng Khinh Trần, hình như có ý lấy lòng, tự nhiên sẽ không tùy tiện để hắn rời đi……
“Lúc tại hạ ở phòng khách nghỉ ngơi, nghe thấy có người trèo tường để vào Tướng phủ, tại hạ tưởng kẻ trộm, liền một đường truy đuổi đến tận đây, lại không nghĩ rằng người đó lại là Lạc đại tiểu thư!” Giọng nói của Lăng Khinh Trần rất bình tĩnh, làm cho người ta không nghe ra cảm xúc trong lời nói của hắn, nhưng khi hắn nhìn Lạc Mộng Khê đáy mắt lại ẩn chứa một tia trêu tức, bán đứng suy nghĩ trong lòng hắn.
Lạc Mộng Khê hơi trầm hạ mí mắt: Nàng xác thực là trèo tường để vào phòng khách, nơi đó mặc dù yên tĩnh, nhưng địa thế hẻo lánh, rất ít khi có khách vào ở, không nghĩ đến Lăng Khinh Trần lại ở đó, càng không nghĩ tới Lăng Khinh Trần này và Nam Cung Quyết kia thật là đáng ghét, một người chẳng hiểu tại sao lại đánh nhau với ta nửa ngày, kéo dài thời gian của ta, một người lại nói ta là kẻ trộm……
Lúc Lạc Mộng Khê trầm tư, Lăng Khinh Trần nhìn như không chút để ý nhưng kì thực ra là đang âm thầm quan sát phản ứng của nàng: Nửa khuôn mặt của Lạc Mộng Khê được che bằng mạng che mặt màu nhạt, chỉ lộ ra ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, dưới mạng che mặt là những đường nét duyên dáng làm cho người ta suy nghĩ miên man, khí chất phiêu dật xuất trần, khí thế sắc bén, làm cho người ta bất tri bất giác muốn đến gần nàng, mái tóc mượt, đen, dài được cột đơn giản phía sau….
Lại nhìn xuống phía dưới, áo choàng băng lụa tơ tằm, cổ áo và cổ tay áo được thêu ám hoa tinh xảo, mặc ở trên người Lạc Mộng Khê có phần hơi rộng…… Đợi chút, áo choàng này…… Là của nam tử ……
Lăng Khinh Trần đáy mắt trêu tức ngưng tụ ra một tầng giận tái đi: “Lạc đại tiểu thư, tuy rằng lúc này sắc trời đã muộn, nhưng Đại tiểu thư lại trèo tường vào nhà của mình, chẳng lẽ là đang làm việc không muốn cho người khác biết?” Một câu cuối cùng của Lăng Khinh Trần tăng thêm ngữ khí, người thông minh đều nghe ra hắn đang tức giận.
“Lăng Khinh Trần, ngươi thật lắm chuyện, ta làm chuyện gì đều không cần nói cho ngươi biết!” Lại là một tên thích phát giận không cần lý do, nam tử ở cổ đại đều là dạng này sao? Lạc Mộng Khê không hề để ý tới Lăng Khinh Trần, xoay người đi hướng Khê viên.
“Lạc đại tiểu thư ra phủ là có hẹn cùng với nam tử!” Lăng Khinh Trần thờ ơ hỏi: “Hơn nữa nam tử này cũng không phải là người thường, mà là Lạc vương Nam Cung Quyết của Thanh Tiêu quốc!”
Lạc Mộng Khê đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Lăng Khinh Trần, bất thình lình một cỗ ấm áp chạm vào trước ngực, mùi hoa Sơn Chi nhàn nhạt vương vấn ở chóp mũi, hơi thở ấm áp phả trên tóc nàng, Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, rất nhanh lui về sau mấy bước, mâu quang mất tự nhiên lóe lóe.
Vì che dấu sự xấu hổ của mình, Lạc Mộng Khê xoay người chậm rãi đi lên phía trước: “Ngươi làm sao biết ta đã gặp Nam Cung Quyết?”
Lúc Lăng Khinh Trần ôm Lạc Mộng Khê trong lòng, thân thể trong ngực mềm mại, mùi hoa gừng hoang dã nhàn nhạt bay vào trong mũi, Lăng Khinh Trần trong nháy mắt ổn định tinh thần, sau khi Lạc Mộng Khê rất nhanh rời đi, nhìn khoảng trống rỗng trước ngực, trong lòng Lăng Khinh Trần dâng lên một hồi mất mát khó hiểu.
“Áo choàng trên người ngươi là xuất xứ từ Trù Đoạn trang của tại hạ, hơn nữa, vật liệu để may áo choàng này là do một khách nhân đặc biệt yêu cầu làm ra!” Giọng điệu Lăng Khinh Trần mềm nhẹ:
“Vật liệu tơ tằm bình thường được thêu chính là hoa Lan, cánh hoa Cúc tạo thành lá cây trên hoa văn, nhưng trên áo choàng của ngươi, cánh hoa Khương Dã được thêu thành lá cây của hoa văn, mà loại vật liệu này được làm theo yêu cầu, khắp thiên hạ chỉ có một người, chính là Lạc vương Nam Cung Quyết của Thanh Tiêu quốc!”
Thì ra là thế, không thể tưởng tượng được trên quần áo của Nam Cung Quyết lại có ký hiệu độc đáo của hắn, nếu như biết sớm ta đã không đoạt cái áo choàng này……
Ngay lúc Lạc Mộng Khê đang oán thầm trong lòng, Lăng Khinh Trần lại tuôn ra một tràng: “Nam Cung Quyết cho tới bây giờ không gần nữ sắc, nữ tử khi nói chuyện cùng hắn đều phải đứng cách xa hắn một thước, ngươi làm sao có được áo choàng này?”
Nam Cung Quyết không gần nữ sắc? Điều này sao có thể? Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê lóe lên nồng đậm kinh hãi, trong đầu hiện ra tình huống Nam Cung Quyết và nàng đánh nhau trên giường trong phòng ở thanh lâu, lúc ấy Lạc Mộng Khê chỉ lo đánh nhau không có chú ý, hiện tại ngẫm lại, lúc đó hai người hình như có đụng chạm da thịt……
“Lạc đại tiểu thư không biết Nam Cung Quyết không gần nữ sắc?” Lăng Khinh Trần có thể trở thành thiên hạ đệ nhất thủ phủ, sớm đã tôi luyện bản lĩnh thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, đáy mắt Lạc Mộng Khê lóe ra kinh hãi tự nhiên sẽ không qua nổi mắt hắn.
“…… Nói mau, Lạc Mộng Khê ở đâu?”
“Ô ô ô…… Vừa rồi tiểu thư thật là ở trong phòng nghỉ ngơi …… Có thể là thích khách đã bắt đi …… Các ngươi nhanh đi cứu…Cứu tiểu thư a……”
Lạc Mộng Khê đang muốn nói với Lăng Khinh Trần vài câu cho có lệ, thì bất thình lình một giọng nói chua ngoa, chất vấn sắc bén, cùng với tiếng cầu xin hèn mọn của Băng Lam truyền vào trong tai, Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn lại, Khê viên đã gần ngay trước mắt.
Giống Hương viên, Khê viên bị mấy tên thị vệ giả mạo cầm cây đuốc trong tay bao vây ba tầng, một người mặc đồ nha hoàn và một nữ tử cao ngạo đang đứng ở giữa, Lạc Mộng Khê biết người này, là Đông Trúc, nha hoàn bên cạnh Đại phu nhân được sủng ái nhất.
Mặt đầy nước mắt quỳ bên cạnh Đông Trúc, đang đau khổ cầu xin là Băng Lam: “Van xin các ngươi…… Đi cứu tiểu thư đi……”
Đông Trúc hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đá Băng Lam ngã sang một bên, giọng điệu khinh thường: “Lạc Mộng Khê kia, diện mạo xấu như quỷ, còn sống cũng chỉ làm lãng phí thức ăn, vải vóc, chết đi sẽ tốt hơn……”
Đông Trúc ta chỉ sợ người chết tiếp theo sẽ là ngươi! Lạc Mộng Khê đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng chợt lóe tia hàn quang. Giống như không chút để ý hỏi :“Xảy ra chuyện gì?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lạc Mộng Khê, Băng Lam là người đầu tiên có phản ứng, ánh mắt sáng lên, đứng dậy, lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, chạy nhanh tới chỗ Lạc Mộng Khê:“Tiểu thư, thì ra người không có việc gì, làm nô tì sợ muốn chết……”
“Đại tiểu thư đêm hôm khuya khoắt không ở phòng nghỉ ngơi, lại đi đâu?” Lạc Mộng Khê còn chưa kịp an ủi Băng Lam, giọng chất vấn bén nhọn của Đông Trúc đã truyền vào trong tai, Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Đông Trúc từ trong đám thị vệ giả mạo, thần thái cao ngạo chậm rãi đi đến hướng nàng, khóe miệng cong lên ý cười lạnh lẽo, mỗi bước đi đều rất khí phách, giống như từng bước của tử thần đang đến gần!
“Ta ở phòng ngủ không được, cho nên ra ngoài đi dạo một chút, không nghĩ tới lại gặp Lăng công tử trong viện, hai người chúng ta trò chuyện với nhau rất vui vẻ, cho nên tới bây giờ mới trở về!” Lạc Mộng Khê giọng điệu bình tĩnh: “Nếu không tin, ngươi có thể hỏi Lăng công tử!” Trước để Lăng Khinh Trần giải vây giúp nàng, những việc khác nói sau.
“Lăng công tử, sự tình đúng như lời nói của Đại tiểu thư sao?” Đông Trúc đem ánh mắt chuyển từ Lạc Mộng Khê sang Lăng Khinh Trần, giọng điệu mềm nhẹ, ánh mắt lộ ra tia ái mộ, trong lòng lại âm thầm nguyền rủa: Lạc Mộng Khê người quái dị này hẳn là cố ý đi tìm Lăng công tử muốn trèo cao, thật sự là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
“Lạc Mộng Khê, ngươi lại lợi dụng ta!” Trong giọng nói không che dấu phẫn nộ, Lạc Mộng Khê biết là truyền âm nhập mật.
“Sai, ta chỉ là nhờ ngươi hỗ trợ!” Lạc Mộng Khê giọng điệu bình tĩnh: “Đương nhiên, ngươi có thể lựa chọn giúp hoặc không giúp!”
Lăng Khinh Trần tâm tính cao ngạo, tuyệt không cho phép mình bị người khác lợi dụng, nhưng Lạc Mộng Khê bây giờ là tên đã lên dây không thể không bắn, nếu Lăng Khinh Trần chịu hỗ trợ là tốt nhất, nàng sẽ ở Tướng phủ mà hung hăng giáo huấn những người đã từng khi dễ nàng, nhưng nếu hắn không chịu hỗ trợ, Lạc Mộng Khê sẽ ra tay đánh cuộc, đến lúc đó, không biết vận mệnh của nàng sẽ như thế nào……
Thấy Lăng Khinh Trần đứng tại chỗ thật lâu không nói gì, Đông Trúc nhịn không được lại hỏi:“Lăng công tử, sự tình là đúng như Đại tiểu thư nói sao?”
”Thỉnh Lạc đại tiểu thư cho tại hạ một lý do để giúp ngươi!” Lăng Khinh Trần giọng điệu lạnh như băng khiến cho người ta như rơi vào hầm băng tháng chạp.
”Không có lý do gì cả.” Lạc Mộng Khê giọng nói bình tĩnh, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng không chút gợn sóng.
”Nếu không có lý do gì, vì sao tại hạ phải giúp ngươi?”
Nghe vậy, Lạc Mộng Khê trong lòng không động mà cười: Đúng vậy, Lăng Khinh Trần cùng nàng không thân cũng chẳng quen, hắn lại không nợ nàng cái gì, vì sao phải giúp nàng…..
Cũng không phải tất cả mọi người đều giống Nam Cung Quyết, không rõ lý do mà chiếu cố nàng…..Đợi chút, làm sao ta lại đột nhiên nhớ tới cái tên hỉ nộ vô thường Nam Cung Quyết kia….
Lạc Mộng Khê hạ mí mắt trầm tư một lát, khi nâng mí mắt lên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên tia kiên định và ngoan quyết: ”Lăng Khinh Trần, ngươi cứ nói thật đi!” Trên thế giới này, không ai có thể cứu được ai, ngươi phải tự cứu lấy chính mình.
Lạc Mộng Khê vừa dứt lời, Lăng Khinh Trần nhìn về phía nàng, đáy mắt từ lạnh như băng cùng tức giận chuyển qua nghi hoặc cùng khó hiểu: Lăng Khinh Trần tâm cao khí ngạo, ghét nhất bị người khác lợi dụng, Lạc Mộng Khê phạm vào điều tối kỵ này của hắn, cho nên, hắn tính đem sự thật nói thẳng trước tất cả mọi người, khiến cho Lạc Mộng Khê phải chịu sự trừng phạt.
Nhưng nhìn phản ứng của Lạc Mộng Khê, chính là đang liều chết đánh cuộc, chẳng lẽ sự tình không đơn giản như hắn tưởng tượng….
”Băng Lam, đợi lát nữa nghe lệnh của ta, khi ta bảo ngươi chạy, ngươi lập tức chạy về phía trước, có thể chạy bao xa thì chạy, trăm ngàn lần không cần quay đầu lại….” Giọng nói của Lạc Mộng Khê rất nhỏ cũng rất nhẹ, phiêu tán trong gió: Mục tiêu của Đại phu nhân là nàng, giết nàng mới tính là lập công, cho nên, khi giao thủ, toàn bộ tinh lực của bọn thị vệ đương nhiên đặt hết trên người nàng, sẽ không có người để ý tới Băng Lam đã chạy xa……
”Tiểu thư, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” Băng Lam nhỏ giọng hỏi, trong thanh âm tràn ngập lo lắng.
”Không có việc gì, đến lúc đó, ngươi cứ theo lời ta dặn mà làm!” Lạc Mộng Khê nói nhẹ nhàng bâng quơ, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng vẫn như cũ nhìn về phía đám người đông đúc, nắm tay nhỏ bé đột nhiên mở ra, một thanh chủy thủ tinh xảo lặng lẽ trượt vào trong tay: Bọn thị vệ này võ công cao cường, một trong Tứ đại nha hoàn bên người Đại phu nhân võ công đương nhiên cũng không tồi, xem ra, sau đây sẽ là một trận ác chiến…..
Lạc Mộng Khê nói chuyện với Băng Lam bằng giọng nói rất nhỏ, đám đông với bọn thị vệ không nghe thấy, nhưng một chữ cũng không thoát khỏi tai Lăng Khinh Trần, Lăng Khinh Trần âm thầm trầm hạ mí mắt, khóe miệng khẽ cong lên một tia ý cười hiểu rõ: Lạc Mộng Khê, trước mặt Lăng Khinh Trần ta giả bộ đáng thương, lợi dụng sự đồng cảm là vô dụng…..
”Kỳ thật tại hạ cùng Lạc đại tiểu thư đang……” Lăng Khinh Trần nhẹ nhàng quay đầu, ánh mắt nhìn về phía đám đông, đang muốn đem tình hình thực tế nói ra, bất thình lình hàn quang chợt lóe lên trước mắt rồi biến mất, tuy rằng hàn quang rất yếu, nhưng vẫn đủ để Lăng Khinh Trần thấy được…..
Lăng Khinh Trần lãnh mâu híp lại, giống như không chút để ý, nhưng thực ra lại ngưng thần nhìn về phía đám đông: Đông Trúc một tay để ở sau lưng, chắc chắn trong tay đang cầm chủy thủ, nói vậy, hàn quang vừa rồi là từ trên người Đông Trúc phát ra.
Bọn thị vệ vẻ mặt cung kính nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lạc Mộng Khê, giống như muốn đem nàng lăng trì xử tử,một tay giơ cao cây đuốc, tay kia thì nắm chặt đuôi kiếm, bất cứ lúc nào đều có thể rút bội kiếm ra cùng người giao thủ……..
Bọn thị vệ này không phải đến để bắt thích khách, mà là tới để giết Lạc Mộng Khê!
Lăng Khinh Trần được sinh ra trong nhà quyền quý, hiểu rõ chính thất cùng thiếp thất mâu thuẫn không ngừng, lại không nghĩ rằng trong Tướng phủ, thiếp thất lại có mâu thuẫn kịch liệt đến mức độ này, có lẽ trong Tướng phủ căn bản không có thích khách, bọn họ chẳng qua chỉ kiếm cớ để diệt trừ địch nhân của mình…
Khó trách vừa rồi khi Lạc Mộng Khê để hắn nói thật, giọng điệu trầm trọng như vậy, cũng âm thầm buông tay chuẩn bị đánh cuộc, bởi vì nàng đã sớm nhìn ra Đông Trúc và bọn thị vệ là đối địch với nàng, nàng dặn Băng Lam những lời này không phải tranh thủ sự đồng cảm của hắn, mà là muốn để cho Băng Lam – người duy nhất đối tốt với nàng một con đường sống……
”Lăng công tử, đêm đã khuya, thỉnh ngài trở về phòng nghỉ ngơi!” Giọng điệu của Đông Trúc mềm nhẹ, khuôn mặt lộ vẻ ngượng ngùng, khi ánh mắt chuyển sang Lạc Mộng Khê, ngay lập tức chuyển thành ngoan độc, thị huyết: Lạc Mộng Khê, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!
”Đợi tại hạ nói rõ tình hình thực tế, đương nhiên sẽ trở về phòng nghỉ ngơi!” Lăng Khinh Trần giọng điệu lạnh lùng: ”Đúng như lời của Lạc đại tiểu thư, hai người chúng ta gặp nhau ở hoa viên, nói chuyện rất ăn ý, nhất thời quên mất thời gian….”
Lạc Mộng Khê liếc mắt nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lăng Khinh Trần, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia kinh ngạc: Hắn sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý……
Mà đám người sau khi nghe xong trong lòng cũng cả kinh: ”Lăng công tử, lời ngươi vừa nói là sự thật?”
Trong ấn tượng của Đông Trúc, Lăng Khinh Trần tính tình cao ngạo, chỉ biết đến bản thân, không để ý tới chuyện của người khác, nàng chắc chắn rằng Lăng Khinh Trần sẽ không giúp Lạc Mộng Khê, cho nên mới dám trắng trợn đối địch với Lạc Mộng Khê ai ngờ đêm nay Lăng Khinh Trần lại bất ngờ lương thiện như thế…..
”Đông Trúc cô nương nghi ngờ tại hạ?” Lăng Khinh Trần nhìn như bình tĩnh nhưng trong giọng nói ngầm mang theo hờn giận, người thông minh đều nghe ra, đây là điểm báo sự tức giận của hắn.
”Đông Trúc không dám!” Phải làm sao bây giờ? Đại phu nhân đã dặn, đêm nay nhất định phải lấy được đầu của Lạc Mộng Khê…..
”Đông Trúc, Lăng công tử đã giải thích rất rõ rồi, ngươi còn nghi ngờ cái gì?” Lạc Mộng Khê thờ ơ hỏi, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên lệ quang.
”Đã không còn!” Đông Trúc cúi đầu, cực kì không tình nguyện trả lời Lạc Mộng Khê: ”Thực xin lỗi đã quấy rầy Đại tiểu thư!” Có Lăng Khinh Trần ở đây, không thể động thủ, trở về báo cáo tình hình cho Đại phu nhân trước….
”Đợi chút!” Lạc Mộng Khê lạnh lùng gọi lại đám người đang muốn rời khỏi Khê viên, Đông Trúc dừng bước nhưng không quay đầu lại, ngạo thanh hỏi: ”Không biết Đại tiểu thư có gì phân phó?”
”Đông Trúc, dựa vào gia pháp của Lạc phủ, tội mạo phạm, phải xử phạt như thế nào?”
Đông Trúc âm thầm cười nhạo một tiếng: Ngu ngốc chính là ngu ngốc, cái này cũng không biết: ”Gia pháp Lạc gia, người nào mắc tội mạo phạm phải trọng đánh một trăm đại bản, sau đó đuổi ra Lạc phủ!” Trong giọng nói mềm mại của Đông Trúc lộ vẻ miễn cưỡng. (Há há…Khê tỷ mà ngu ngốc thì bà này là cái gì a~ =))..Bị ngu ngốc lừa thì là cái thể loại gì? =)))
”Một khi đã như vậy, thỉnh Đông Trúc ngươi đi hình phòng lĩnh một trăm đại bản, sau đó, cầm theo đồ đạc của ngươi, cút ra khỏi phủ Thừa tướng!” Câu cuối cùng Lạc Mộng Khê tăng thêm ngữ khí, lộ vẻ uy nghiêm cùng cao ngạo.
Đông Trúc đột nhiên xoay người nhìn Lạc Mộng Khê, đáy mắt hiện lên hàn quang giống như muốn đem Lạc Mộng Khê bầm thành nghìn mảnh, bàn tay nắm chặt chủy thủy run nhè nhẹ, nhưng cố nén không để sự tức giận bộc phát: ”Xin hỏi Đại tiểu thư, Đông Trúc tại sạo lại mắc tội mạo phạm?”
Lạc Mộng Khê hừ nhẹ một tiếng: “Đông Trúc, ngươi là dẫn người tiến đến bắt thích khách, không phải đến lục soát phòng, nhưng ngươi nhìn xem hiện tại đại sảnh của Khê viên đã bị các ngươi làm cho loạn thất bát tao, chướng khí mù mịt, chân bàn, chân ghế đều bị đứt đoạn, vật phẩm quý hiếm đều bị các ngươi đập nát, đây không phải là bắt thích khách mà rõ ràng là bất kính đối với Khê viên!”
“Khê viên là địa phương của Lạc Mộng Khê ta, các ngươi bất kính đối với Khê viên, chính là bất kính đối với Lạc Mộng Khê ta, còn nữa……” Lạc Mộng Khê ghé mắt nhìn Đông Trúc:“Vừa rồi lúc ta trở về Khê viên có nghe ngươi nói ‘Lạc Mộng Khê kia, diện mạo xấu như quỷ, còn sống cũng chỉ làm lãng phí thức ăn, vải vóc, chết đi sẽ tốt hơn……’”
“Đông Trúc, cho dù tướng mạo của ta có xấu xí, cũng là Đại tiểu thư của Tường phủ, là chủ tử của ngươi, mà ngươi dám nguyền rủa ta chết đi, không phải là mạo phạm thì là cái gì?”