Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyền kỳ Lạc Vương Phi

”Lại xảy ra chuyện gì?” Lạc thừa tướng xoay người, sắc mặt âm trầm, giọng nói giận dữ dọa nhóm Di thái thái mới vừa đứng lên toàn thân lại chấn động, lập tức cúi đầu ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ Lạc thừa tướng đem tức giận trút hết lên người mình.

”Không có việc gì, không có việc gì!” Lạc Mộng Khê nhẹ giọng giải thích: ”Tử Hàm muội muội nhiều năm sống trong nhung lụa, mười ngón tay đều ko phải chạm vào nước, bàn tay trắng nõn mềm mại. Mộng Khê lại làm việc cực khổ nhiều năm, hai tay sớm đã bị thô ráp, Tử Hàm muội muội sở dĩ kinh hô như vậy, có thể đã bị hai bàn tay thô ráp của Mộng Khê dọa a.”

Lạc Mộng Khê vừa rồi dùng lực, trong lòng hiểu rõ một ngón tay của Lạc Tử Hàm đã bị nàng bóp nát, nhưng mà, ngoài việc lúc nãy sơ ý kinh hô một tiếng, cho đến bây giờ Lạc Tử Hàm vẫn cố nén đau đớn, không phát ra một tiếng nào.

Lạc Tử Hàm mày liễu nhíu chặt, trên trán từng giọt mồ hôi đọng lại, tỏ rõ nàng đau đến tê tâm phế liệt.

Lạc Từ Hàm kiên trì nhẫn nại, vẫn còn muốn ở trước mặt Lăng Khinh Trần bảo vệ hình tượng tiểu thư khuê các ôn nhu dịu dàng nên tạm thời không nói, xem biểu hiện của nàng chính là không muốn đem việc này công khai, cho nên, Lạc Mộng Khê cũng là thành toàn cho mỹ nhân mà bịa ra lời nói dối vừa rồi!

”Tử Hàm, là như thế sao?” Lạc thừa tướng trong lòng nghi hoặc: Cho tới nay, từng lời nói từng cử chỉ của Tử Hàm đều ôn nhu hòa nhã, lương thiện hiền lành, thông minh, là một tiểu thư khuê các điển hình, vì sao hôm lại thất thố như thế (Băng Nhi: Lương thiện hiền lành?!..Ta buồn nôn..Buồn nôn a~ =.=’)

Lạc Tử Hàm âm thầm hít sâu một hơi, nén đau đớn vì ngón tay bị bóp nát, cố gắng hết mức khiến cho nụ cười thoạt nhìn bình thường: ”Thưa phụ thân, nữ nhi quả thực kinh ngạc vì bàn tay của tỷ tỷ quá mức thô ráp, cho nên mới nhất thời thất thố…”

Lạc thừa tướng âm thầm thở dài: Từ Hàm xử sự vẫn không đủ bình tĩnh, sau này cần phải rèn luyện nhiều hơn.

Ánh mắt uy nghiêm chuyển hướng sang Lạc Mộng Khê, Lạc thừa tướng giọng nói ôn hòa: ”Mộng Khê, nếu Lăng công tử đã thành tâm mời thì ngươi hãy cùng chúng ta đến đại sảnh dùng bữa đi!”

Bên cạnh Lăng Khinh Trần mỹ nữ như mây, nhưng hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, Tử Hàm là nữ nhân xuất sắc như vậy nhưng cũng không lọt được vào mắt xanh của hắn, nhưng mà, hiện tại thái độ của hắn đối với Lạc Mộng Khê hình như có chút khác biệt.

”Đa tạ Thừa tướng và ý tốt của Lăng công tử, nhưng Mộng Khê hôm nay thật sự không tiện đến đại sảnh dùng bữa cùng mọi người…” Cùng các ngươi ngồi chung một bàn, ta làm sao ăn ngon miệng được a…

”Một khi đã như vậy, tại hạ sẽ không miễn cưỡng nữa, Lạc thừa tướng, mời!” Lúc xoay người rời đi, Lăng Khinh Trần như lơ đãng nhìn Lạc Mộng Khê liếc mắt một cái, đôi mắt lóe lên thần sắc phức tạp, làm cho người ta đoán không ra hắn đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì.

”Lạc Mộng Khê, thù này Lạc Tử Hàm ta chắc chắn sẽ đòi lại gấp đôi!” Lạc thừa tướng cùng Lăng Khinh Trần đi rồi, Lạc Tử Hàm cũng nối gót rời đi, trong gió mang theo giọng nói cảnh cáo lạnh lùng của nàng.

Lạc Mộng Khê cười nhàn nhạt, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên nồng đậm trào phúng cùng khinh thường: ”Lạc Mộng Khê ta luôn ở đây, bất cứ lúc nào cũng đợi Lạc nhị tiểu thư ngươi đại giá, chỉ hy vọng phương thức trả thù của ngươi cũng đừng quá nhàm chán a!”

Ban đêm, Lạc Mộng Khê nằm nghiêng trên giường đọc sách, trên bàn bày đầy cao lương mỹ vị, hơi nóng bay lượn lờ phía trên, mùi thức ăn từng trận bay vào mũi làm người ta nhịn không được mà chảy nước miếng. (Băng: *chảy nước miếng* Ta cũng đói bụng a~ T^T)

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, ngay sau đó, cửa phòng khép hờ bị đẩy ra, Băng Lam mặc trang phục nha hoàn bước nhanh đến: ”Tiểu thư, người tìm nô tỳ.”

Mùi thức ăn bay vào trong mũi, Băng Lam theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, sợ bị Lạc Mộng Khê thấy hành động thất thố của nàng, Băng Lam liên tục cúi đầu.

Lạc Mộng Khê lật một trang sách, ánh mắt vẫn tiếp tục dán trên cuốn sách trong tay: ”Đồ ăn này là thưởng cho ngươi, vẫn còn nóng ăn đi!”

”A!” Băng Lam đột nhiên ngẩng đầu lên, đáy mắt tràn ngập kinh ngạc: ”Nhưng là…Thừa tướng phạt nô tỳ ba ngày không được ăn cơm…”

”Ta biết, ta thưởng cho ngươi cũng không phải cơm a, là đồ ăn!” Lạc Mộng Khê buông quyển sách trên tay xuống, bàn tay mềm mại chỉ vào đồ ăn trên bàn: ”Ở giữa là cà tím om, bên phải là khoai tây lát sốt chua cay, bên trái là đậu phụ vi cá,… món chính là bánh bao, có cơm sao?”

”Không có!” Băng Lam theo bản năng lắc đầu.

”Nếu đã không có cơm, chứng tỏ ngươi có thể ăn những đồ ăn này!” Lạc Mộng Khê dời tầm mắt chuyển đến trang sách: ”Đồ ăn phải ăn lúc còn nóng, để nguội sẽ không còn hương vị!”

Biết Lạc Mộng Khê đang giúp mình, Băng Lam cảm động rơi nước mắt: ”Cảm ơn tiểu thư!”

Buổi trưa Băng lam không được ăn cơm, lúc này thật sự rất đói bụng, đề phòng có người đến thấy nàng ăn sẽ liên lụy đến Lạc Mộng Khê nên nàng phải ăn nhanh một chút, sau khi ngồi vào bàn, bắt đầu gắp đồ ăn trên bàn ăn như hổi đói.

”Ăn từ từ thôi, không có ai giành đồ ăn của ngươi đâu!” Lạc Mộng Khê mặc dù đang đọc sách, nhưng nhất cử nhất động của Băng Lam đều không tránh được con mắt của nàng.

Trong miệng Băng Lam đều là đồ ăn, lúc này nói không ra lời, chỉ có thể liên tục gật đầu, nhưng động tác trong tay vẫn không dừng lại, bát canh cách nàng hơi xa Băng Lam ngồi với không đến, liền đứng lên mở nắp ra, hương thơm nồng đậm bay vào mũi, Băng Lam liên tục tán thưởng: ”Canh này…Không thích…”

”Không thích uống canh này sao?” Ánh mắt Lạc Mộng Khê vẫn không rời trang sách.

Băng Lam đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, vội vàng giải thích: ”Tiểu thư, người đừng hiểu lầm, nô tỳ là nói canh này không phải cháo, nên có thể yên tâm uống, vừa rồi trong miệng nô tỳ đầy thức ăn nên nói không rõ, làm cho tiểu thư nhầm không phải cháo thành không thích…”

Thì ra là như vậy, Lạc Mộng Khê đang muốn lật sang trang tiếp theo, trong đầu đột nhiên lóe lên linh quang: Không phải cháo…Không thích…Thì ra là thế.

Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống, vung tay ném quyển sách trên giường, đứng dậy đi ra ngoài: ”Băng Lam, ta đi ra ngoài một chút, ngươi ăn xong nhớ dọn bàn sạch sẽ!”

Lạc Mộng Khê lặng lẽ đi về phía cửa sau của tướng phủ: Nhóm Di thái thái thân phận thấp kém, hôm nay lại dám lộ liễu tới cửa tìm Lạc Mộng Khê gây phiền toái, nhất định là có người giật dây, hơn nữa, người này địa vị ở Tướng phủ không thấp.

Ở Tướng phủ, có quyền điều động thị vệ chỉ có hai người : Thừa tướng và Đại phu nhân.

Ban ngày, nhóm Di thái thái bị Lạc Mộng Khê chỉnh, Thừa tướng lại đến rất đúng lúc, cho nên Lạc Mộng Khê hoài nghi chủ mưu là hắn.

Nhưng sau khi Lạc Mộng Khê nói Tướng phủ không có lấy một tên thị vệ, đáy mắt Lạc thừa tướng lại lóe lên một tia kinh ngạc rồi biến mất, Lạc Mộng Khê thật sự không hiểu rõ Lạc thừa tướng, cho nên không biết hắn kinh ngạc thật hay là giả vờ, cũng không thể xác định được người đứng phía sau giật dây nhóm Di thái thái đến tột cùng là ai.

Vừa rồi lời nói của Băng Lam cho nàng một gợi ý: Băng Lam nói chuyện trong khi miệng đầy đồ ăn, âm thanh phát ra có chút mơ hồ không rõ, thậm chí còn có một chữ không phát âm ra, điều này làm cho Lạc Mộng Khê liên tưởng đến hắc y nhân bị độc chết tối hôm qua.

Hắc y nhân trước khi chết nói hai chữ: ‘Là’ và ‘Thái’, nhưng lúc đó trong miệng hắc y nhân toàn là máu, cho nên lời nói ra mơ hồ không nghe rõ, thậm chí còn có thể giống như Băng Lam, cũng bị thiếu một chữ.

Theo như lời hắn nói, chữ ‘Là’ có thể là ‘Tứ’ hoặc ‘Thập’, cuối cùng là chữ ‘Thái’, có khả năng ở giữa còn có một chữ không phát âm ra được, cho nên Lạc Mộng Khê nghĩ tới Tứ di thái… hoặc Thập di thái…

Lạc thừa tướng tổng cộng cưới chín nữ tử, trừ bỏ mẫu thân đã chết của Lạc Thải Vân, chỉ còn tám vị Di thái thái, cho nên, theo như lời của hắc y nhân, người chủ mưu phía sau khẳng định chắc chắn là Tứ di thái.

Nhóm Di thái thái đến tướng phủ tìm Lạc Mộng Khê gây phiền toái, hẳn là mưu kế của của chủ mưu đứng sau bày ra, Tứ di thái không hoàn thành nhiệm vụ, nàng tự nhiên sẽ đến Tướng phủ thỉnh giáo kẻ chủ mưu phía sau.

Qủa nhiên không ngoài dự liệu của Lạc Mộng Khê, gần giờ Tý, một thân ảnh mảnh khảnh lén lút đi về phía cửa sau của Tướng phủ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bước nhanh đi vào Tướng phủ.

Thân ảnh đóng cửa lại, cẩn thật quan sát, xác định bốn phía không có người mới bước nhanh về một hướng rồi chạy đi, Lạc Mộng Khê nấp ở trên cây đại thụ hừ lạnh một tiếng, lặng lẽ đi theo sau thân ảnh kia.

Người này đối với địa hình Tướng phủ rất quen thuộc, quẹo phải rồi lại quẹo trái bước nhanh về phía trước, mà Tướng phủ cũng giống như có người cố ý an bài, dọc đường đi lại không gặp phải một gã thị vệ nào cả.

Không lâu sau, thân ảnh đi tới trước một tòa đại viện, nhìn xung quanh một lượt rồi bước nhanh vào trong đại viện, Lạc Mộng Khê dừng cước bộ, ngẩng đầu nhìn, là Lạc Viên của Đại phu nhân!

Lạc Mộng Khê mâu quang lóe lên, hai chân nhẹ nhàng, thân ảnh duyên dáng bay vọt lên nóc Lạc Viên, cẩn thận gỡ một viên ngói ra, lặng lẽ nhìn vào bên trong.

Trong phòng giống như cung điện nguy nga lộng lẫy, dạ minh châu được khảm lên vách tường vừa để trang trí lại có thể chiếu sáng, thật là nhất cử lưỡng tiện.

Mượn ánh sáng của dạ minh châu, Lạc Mộng Khê thấy rõ bên trong gian phòng có hai nữ tử, một nữ tử mặc lam cẩm y ngồi đưa lưng về phía nàng, Lạc Mộng Khê không nhìn được diện mạo của nàng, nhưng trên người nàng phát ra khí chất của một mẫu nghi thiên hạ lại có mùi âm ngoan, giả dối làm cho người ta không thể khinh thường.

Nữ tử đang đứng thì Lạc Mộng Khê có thể biết, nàng đúng là Tứ di thái, lúc này, Tứ di thái sắc mặt lo lắng hướng nữ tử mặc lam cẩm y kể rõ hết thảy sự việc phát sinh ban ngày.

Không lâu sau khi Tứ di thái kể xong, nữ tử đứng lên, chậm rãi đi về phía cửa sổ nhìn lên bầu trời đầy sao, không để ý nói ra một câu: ”Xem ra, nàng thật sự đã tỉnh lại…”

Lạc Mộng Khê trong lòng nghi hoặc: Người này khẳng định là Đại phu nhân, nhưng trong lời nói của nàng như thế nào có chút kỳ quái..

Ngay lúc Lạc Mộng Khê đang nghi hoặc thì dưới chân trơn trượt, gây ra một loạt tiếng động: Không xong rồi….

”Người nào?” Cùng với tiếng rống giận dữ, một thân ảnh màu lam trong nháy mắt xuất hiện ở trên nóc nhà, tung chưởng đánh về phía Lạc Mộng Khê mới vừa đứng vững.

Ác phong bên cạnh mạnh mẽ đánh úp lại. Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống, khi ác phong gần đánh tới người nàng, Lạc Mộng Khê đột nhiên nghiêng người, nội lực mạnh mẽ xẹt ngang qua quần áo Lạc Mộng Khê, chỉ nghe ”Bành” một tiếng, tức khắc ngói vỡ văng khắp nơi, cách đó không xa nóc nhà bị đánh thủng một lỗ lớn.

Nhìn chăm chú vào lỗ đen lớn, tuyết mâu Lạc Mộng Khê híp lại: Đại phu nhân lại có võ công, nhìn nóc nhà bị hư đến như thế này, chỉ sợ võ công của nàng với ta không phân cao thấp.

”Ngươi là ai? Nửa đêm lại dám xông vào phủ Thừa tướng!” Giọng nói chất vấn truyền vào trong tai, Lạc Mộng Khê cười nhàn nhạt: May là ta đã thay đổi y phục dạ hành.

Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn Đại phu nhận, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia trêu tức: ”Không thể tưởng tượng được Thừa tướng phu nhân cửa chính không ra, cửa sau cũng không bước, thế nhưng lại âm thầm luyện được võ công lợi hại như vậy, không biết Lạc thừa tướng có biết việc ngươi che dấu tuyệt kỷ này hay không?”

Giống như bị nói nói trúng tim đen, ánh mắt sắc bén của Đại phu nhân thoáng hiện một tia phẫn nộ: ”Muốn chết!” Đại phu nhân vừa nói vừa xuất thủ, chưởng phong mạnh mẽ lại đánh về phía Lạc Mộng Khê.

Lúc này đây Lạc Mộng Khê không tiếp tục né tránh mà nâng chưởng đánh về phía Đại phu nhân đang bị lửa giận thiêu đốt, ánh mắt sắc bén, chiêu thức ngoan độc, chuẩn xác, chiêu nào cũng trí mạng, thề phải đưa Lạc Mộng Khê vào chỗ chết.

Lạc Mộng Khê không biết mức độ võ công của Đại phu nhân đến đâu, khi cùng nàng so chiêu đương nhiên vô cùng thận trọng, vừa ra tay ứng phó sát chiêu, vừa thử thăm dò võ công của Đại phu nhân.

Tứ di thái cũng chạy ra khỏi phòng ngủ, đứng trong Đại viện, nhìn Lạc Mộng Khê và Đại phu nhân đang đánh nhau kịch liệt ở trên không, thất kinh đến trợn mắt há hốc mồm, thậm chí còn quên cả việc kêu thị vệ đến hỗ trợ.

Sau hơn mười chiêu, Lạc Mộng Khê rút ra kết luận: Chiêu thức của Đại phu nhân mặc dù sắc bén, nhưng rõ ràng có chút chậm chạp, bởi vậy có thể thấy được, nàng hẳn là có một khoảng thời gian rất dài không dùng đến võ công…

Lấy mình ra thử nghiệm để lấy đáp án nên Lạc Mộng Khê không hề khách khí đối với Đại phu nhân. Mâu quang phát lạnh, đột ngột tấn công nhanh hơn, chiêu thức của Lạc Mộng Khê quá nhanh, Đại phu nhân có chút ứng phó không nổi, phải liên tục lui về phía sau.

Trong lúc đang lui về phía sau, đột nhiên đáy mắt sắc bén của Đại phu nhân lóe lên ý cười quỷ dị: Không xong, Đại phu nhân muốn lừa ta!

Đúng lúc Lạc Mộng Khê ý thức được điều này, một cỗ mùi tanh hôi đậm đặc ập tới trước mặt, Lạc Mộng Khê không kịp suy nghĩ vội vàng nghiêng người, mùi tanh hôi xẹt qua quần áo Lạc Mộng Khê rơi trên mặt đất, tức khắc từng trận khói trắng bay lên, một lúc sau mặt đất xuất hiện một vết lõm nhỏ.

Độc này có tính ăn mòn cực lớn, nếu vừa rồi độc này trúng phải người Lạc Mộng khê, nàng nhất định sẽ chết không toàn thây.

Nhìn ánh mắt phẫn nộ của Đại phu nhân, khóe miệng Lạc Mộng Khê khẽ nhếch lên ý cười lạnh lẽo: Đại phu nhân, ngươi muốn giết ta, không dễ như vậy đâu…

Lạc Mộng Khê liên tục ra chiêu công kích Đại phu nhân, thừa lúc nàng ứng phó không nổi, Lạc Mộng Khê mâu quang phát lạnh, nhấc chân đá vào ngực Đại phu nhân, Đại phu nhân không hề chuẩn bị, bị Lạc Mộng Khê đá một cước liền rơi thật mạnh xuống mặt đất…

Cánh tay nhỏ nhắn của Lạc Mộng Khê khẽ vung lên, một thanh chủy thủ tinh xảo xuất hiện, ánh mắt vẫn lạnh lùng sắc bén như trước, thân ảnh vừa di chuyển, Lạc Mộng Khê cầm trong tay chủy thủ sắc bén, như tên đã rời cung rất nhanh hướng về phía Đại phu nhân đang té trên mặt đất..

”Người đâu, có thích khách!!” Thấy Đại phu nhân sắp mất mạng, Tứ di thái đứng cách đó không xa mới kịp phản ứng, lớn tiếng la lên…

Cánh tay mềm mại của Lạc Mộng Khê khẽ vung lên, ám khí như tên bắn nhanh về phía Tứ di thái còn đang la hét..

”Vèo, vèo, vèo!” Đúng lúc chủy thủ trong tay Lạc Mộng Khê sắp đâm vào người Đại phu nhân thì có tiếng mũi tên xé gió bắn về phía nàng.

Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, nghiêng người tránh mũi tên sắc bén đứng vững trên mặt đất, sân trong tối đen tức thời sáng rõ như ban ngày.

Lạc Mộng Khê giương mắt nhìn lên, chỉ thấy rất nhiều thị vệ cầm đuốc trong tay đứng đầy sân, Đại phu nhân bị thương cùng Tứ di thái đã được bọn họ cứu, có hơn nửa số thị vệ trong tay đang cầm cung tên, mũi tên hướng về người bị vây ở trung tâm là nàng…

Nhìn đám thị vệ vẻ mặt cung kính cùng nghiêm nghị vây quanh nàng, Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh: Những thị vệ này cũng không phải thị vệ của Tướng phủ, bọn họ ăn mặc mặc dù giống thị vệ của Tướng phủ, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện trên mũ của bọn họ có một dấu hiệu rất nhỏ đặc biệt kỳ lạ.

Không thể tưởng tượng được Đại phu nhân lại gài nhiều thế lực của mình vào Tướng phủ như vậy!

”Cá trong chậu, đừng hòng chạy thoát!” Đại phu nhân vẻ mặt cao ngạo, giọng điệu khinh thường, dáng vẻ chật vật vừa rồi khi suýt bị Lạc Mộng Khê giết chết đã sớm không còn: ”Giết nàng!”

Tiếng mệnh lệnh lạnh như băng của Đại phu nhân vang lên trong tiểu viện. Trong phút chốc, những mũi tên xé gió bay về phía Lạc Mộng Khê

Chỉ bằng những người này mà đòi giết ta?! Nhìn những mũi tên cách nàng ngày càng gần, Lạc Mộng Khê khinh thường hừ nhẹ một tiếng, hai chân điểm nhẹ bay lên trời, thân ảnh yểu điệu nhanh chóng bay lên giữa không trung, đồng thời, Lạc Mộng Khê khẽ lật cổ tay, từng mũi ám khi trong tay bay ra…

Không để ý tới tiếng kêu thảm thiết của bọn thị vệ bị ám khi bắn trúng, Lạc Mộng Khê ở giữa không trung khẽ vận khinh công rất nhanh bay về một hướng: Những thị vệ này võ công không tồi, nàng không thể trực tiếp trở về Khê Viên, nếu không thân phận của mình chắc chắn sẽ bị bại lộ….

Ra phía sau hậu viện, Lạc Mộng Khê chạy nhanh về phía trước, vốn định cắt đuôi bọn thị vệ rồi trở về Tướng phủ, nhưng khinh công của bọn thị vệ này cao ngoài dự đoán của Lạc Mộng Khê, vô luận tốc độ của Lạc Mộng Khê có nhanh bao nhiêu, bọn họ đều có thể cùng nàng giữ một khoảng cách nhất định…

Nhìn đám thị vệ đang đuổi theo phía sau, Lạc Mộng Khê trong lòng âm thầm lo lắng: Bọn thị vệ này khinh công cực cao, tạm thời không thể cắt đuôi được, nhưng nếu không cắt đuôi được bọn chúng thì ta sẽ không thể quay lại Tướng phủ.

Đại phu nhân là người thông minh, nàng đối với ta có địch ý, việc vừa rồi, khó đảm bảo nàng sẽ không hoài nghi ta, nếu nàng đến Khê Viên lại phát hiện ta không có ở đó, đến lúc đó, tình cảnh của ta nhất định rất thảm..

Võ công của Lạc Mộng Khê không tồi, nàng không sợ Đại phu nhân, nhưng là nàng vừa mới đặt chân đến một thế giới khác, không có quyền cũng chẳng có thế, cho dù có bản lĩnh cũng không đủ quang minh chính đại cùng một thế lực hùng mạnh như vậy tranh đấu a….

Trong lúc Lạc Mộng Khê đang âm thầm sốt ruột tìm phương pháp giải quyết thì một tòa kiến trúc đập vào mắt: ‘Hồng Xuân viện.’

Trước mắt Lạc Mộng Khê sáng ngời: Nơi này là thanh lâu, bên trong khẳng định có rất nhiều khách làng chơi, nếu ta cải trang lẫn vào trong đó, đám thị vệ này chắc chắn nhận không ra…

Nghĩ tới đây, Lạc Mộng Khê không hề do dự, thả người nhảy vào trong Hồng Xuân viện.

Lạc Mộng Khê là đặc công, thính giác nhạy bén, nàng bước nhanh trong hành lang của Hồng Xuân viện mà không gây một tiếng động nào, dựa vào hô hấp rất nhỏ để xác định bên trong gian phòng có người hay không.

Lạc Mộng Khê muốn tìm một gian phòng yên ắng không có người để ẩn náu, chờ bọn thị vệ lục soát toàn bộ khách làng chơi cùng kỹ nữ, nàng sẽ thừa thời cơ mà di chuyển..

Nhưng mà dãy hành lang từ đầu đến cuối phòng nào cũng có người, Lạc Mộng Khê thở dài: Quên đi, có người thì có người, trốn trước rồi tính sau!

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!