“Là do Bổn vương nhất thời sơ sẩy mới hại Mộng Khê chết thảm, ngươi nói Bổn vương làm thế nào buông tay để bắt đầu cuộc sống lần nữa.”
Cuộc sống hoàn toàn mới, nói thật dễ dàng, ngươi không có thời gian hạnh phúc vui vẻ với Mộng Khê, không có kí ức tươi đẹp, nàng chết rồi, người cùng lắm là thương tâm một chút, rất nhanh sẽ khôi phục lại bình thường, sẽ không như ta, trong lòng đau triệt để, thương tâm đến muốn chết.
“Mộng Khê đã chết, nhưng người hại nàng chết vẫn còn sống, ngươi ở đây thương tâm, sẽ chỉ càng đau lòng thêm, mạnh mẽ lên. Ngươi nhìn bộ dáng của ngươi xem, suy sút bi thương, suốt ngày vây hãm trong bi thương, con người tràn đầy tự tin trước kia đâu rồi, Nam Cung Quyết lắm mưu nhiều kế đi đâu rồi?”
“Nam Cung Quyết, vừa rồi Bổn vương…” thanh âm Bắc Đường Diệp im bặt khi nhìn thấy Lãnh Tuyệt Tình trong băng thất, nhưng là hắn cũng phản ứng thật mau, kinh ngạc trong nháy mắt đi qua đã khôi phục lại bình thường.
“Lãnh Cung chủ đến nhìn Mộng Khê sao?” Cảm tình Lãnh Tuyệt Tình đối với Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp đương nhiên biết, hắn xuất hiện trong này Bắc Đường Diệp cũng không thấy kì quái.
“hôm nay, Lãnh mỗ đến từ biệt.”
“Ngươi về Tuyệt Tình cung sao?” Lạc Mộng Khê đã chết, xác thực là Lãnh Tuyệt Tình không cần ở lại Kinh Thành.
“Đúng vậy, bây giờ đã không còn sớm, Lãnh mỗ cáo từ, sau này còn gặp lại.” Lãnh Tuyệt Tình liếc mắt nhìn Nam Cung Quyết một cái, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp, khẽ thở dài, xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng Lãnh Tuyệt Tình biến mất, Bắc Đường Diệp xoay người: “Nam Cung Quyết, ngươi như vậy là để cho Lãnh Tuyệt Tình đi?” không chịu muonj thế lực của hắn một chút.
“Bổn vương sẽ dựa vào thế lực của chính mình báo thù cho Mộng Khê, không cần mượn thế lực cảu người khác.”
Mới vài ngày trôi qua, Nam Cung Quyết anh tuấn tiêu sái bây giờ cằm đầy râu xanh.
Bắt quá như vậy cũng không ảnh hưởng đến vẻ tuấn tú của hắn, ngược lại càng tăng thêm chút vẻ đại trương phu, cả người thành thục cơ trí.: “sự tình sao rồi?”
“tất cả đã an bài thỏa đáng.” Bắc Đường Diệp do dự môt lát, “Nam Cung Quyết, ngươi xác định phải làm như vậy sao?” ngươi phải hiểu rõ, quyết định của ngươi quan hệ đến hạnh phúc của vô số dân chúng.
“đương nhiên, Bổn vương đã quyết định chưa bao giờ hối hận.” Đáy mắt Nam Cung Quyết thâm thúy, lạnh băng cùng sắc bén: Hạ Hầu Thần, không phải ngươi muốn xưng bá sao? Bổn vương liền hco ngươi một có hội, xem ngươi có thể chiến thắng hay không.
“Bước đầu tiên chúng ta làm thế nào?” đối với quyết định của Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp luôn luôn không phản đối, chỉ biết thành thật tham khảo ý kiến, nay Nam Cung Quyết đã hạ quyết tâm, đương nhiên Bắc Đường Diệp cũng không nói thêm gì.
“Thả hổ về rừng.” Thành lúy kiên cố đến đâu cũng dễ dàng công phá từ trong nhất, Hạ Hầu Thần dùng chiêu này hại chết Mộng Khê, Bổn vương cũng dùng chiêu này làm hắn gieo gió gặt bão.
Tiếng bươc chân dồn dập cùng với tiếng thị vệ truyền đến: “Khởi bẩm Vương gia, Hoàng Thượng triệu người vào cung.”
Bên ngoài Lạc Vương phủ, một chiếc xe ngựa xa hoa dừng ở đó, sau khi Lãnh Tuyệt Tình đi ra Hữu Hộ pháp nhanh chân đi đến: “Thiếu chủ, thuộc hạ vừa nhận được thư bồ câu đưa đến.”
Lãnh Tuyệt Tình cầm lấy tờ giấy trong tay Hữu Hộ pháp mở ra xem, sắc mặt dần nghiêm trọng: “Thiếu chủ, có phải Tuyệt Tình cũng xảy ra chuyện gì hay không?” khuôn mặt Lãnh Tuyệt Tình ngưng trong như vậy là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
“Chút việc nhỏ thôi không co gì nghiêm trọng.” Tuy nói vậy nhưng thần sắc đáy mắt làm Hữu Hộ pháp biết, sự tình không đơn giản như Lãnh Tuyệt Tình nói.
“Lãnh huynh.” Tiếng Nam Cung Quyết truyền đến từ phía sau, Lãnh Tuyệt Tình hơi sửng sốt trong nháy mắt lại khôi phục bình thường, dưới ánh mặt trời, Nam Cung Quyết anh tuân tiêu sái thành thục cơ trí, mỗi một nữ tử nhìn thấy tim đều không nhịn được đập thình thịch.
“Nam Cung huynh, ngươi đã nghĩ thông suốt?”
không hề suốt ngày ở trong băng thất bồi Mộng Khê, bắt đầu cuộc sống một lần nữa.
“Phụ hoàng triệu Bổn vương vào cung.” Cũng không phải là Bổn vương không muốn ở cùng Mộng Khê. Nam Cung Quyết nhẹ nhàng bâng quơ trả lời, xa phu đã chạy xe ngựa đến.
“Lãnh huynh, Bổn vương đi trước.” không muốn nghe Lãnh Tuyệt Tình lải nhải, Nam Cung Quyết bước nhanh đến xe ngựa chỉ lo cách xa Lãnh Tuyệt Tình, Nam Cung Quyết không nhìn thấy đáy mắt Lãnh Tuyệt Tình ngưng tụ lo lắng cùng vội vã.
Xe ngựa Lạc Vương phủ cách hơi xa một chút, Nam Cung Quyết muốn lên xe ngựa phải đi qua xe ngựa của Lãnh Tuyệt Tình.
Mắt nhìn thấy Nam Cung Quyết sắp đi đến xe ngựa của Lãnh Tuyệt Tình, mâu quang hữu hộ pháp trầm xuống, đang muốn bước nhanh đánh xe ngựa ra xe một chút lại bị ánh mắt Lãnh Tuyệt Tình ngăn lại, để tránh bị Nam Cung Quyết nhìn ra sơ hở.
Thân ảnh thon dài màu trắng đi tới xe ngựa của Lãnh Tuyệt Tình, giông như có chút mùi hương quen thuộc bay vào mũi, lập tức lại biến mất vô tung vô ảnh.
Nhìn ngã tư đường trống rỗng, Nam Cung Quyết cười tự giễu, vừa rồi ta thế nào lại cảm giác được hơi thở của Mộng Khê, nàng rõ ràng đã chết, tất cả chỉ là ảo giác của ta mà thôi…
Mộng Khê vẫn sống ở trong tim ta, chưa từng rời đi…. Chương 127.6:
Xe ngựa của Nam Cung Quyết càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất không thấy, Lãnh Tuyệt Tình mới nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh lên xe ngựa: hoàn hảo là vừa rồi khí trầm xuống nếu không chắc chắn đã bị Nam Cung Quyết nhìn ra sơ hở.
Trong buồng xe trải thảm nhung ấm áp thoải mái, ấm áp như mùa xuân, một nữ tử đang nằm trên thảm nhung, đắp chăn bông mềm mại say ngủ, mái tóc đen dài như biển, dung nhan khuynh thành ngủ say chính là người bị đồn đãi là đã chết, Lạc Mộng Khê.
Lãnh Tuyệt Tình ngồi vào bên người Lạc Mộng Khê, nhìn về phía nàng trong mắt đầy nhu tình, cách chăn bông đem Lạc Mộng Khê ôm vào ngực: Mộng Khê, thân phận Lạc Vương phi của nàng đã rơi xuống mất đi nơi vách núi, từ này về sau, nàng là của Lãnh Tuyệt Tình ta.
Xe ngựa di chuyển ra Kinh Thành, nhanh chóng hướng về Tuyệt Tình cung, cách Nam Cung Quyết ngày càng xa: Mộng Khê, nàng cùng Nam Cung Quyết duyên đã tận, từ hôm này trở đi, thân phận của nàng là Cung chủ Phu nhân Tuyệt Tình cung.
Thanh Tiêu Hoàng cung, Ngự Thư phòng.
“Nhi thần tham kiến Phụ hoàng.” Nam Cung Quyết quỳ một gối xuống hành lễ.
“Bình thân!” Thanh Hoàng buông tấu chương trong tay, ngẩng đầu nhìn đứa con ưu tú nhất của mình, vài ngày không thấy, hắn lại ổn trọng thành thục không ít, đem giang sơn giao cho hắn, Thanh Hoàng thật yên tâm: “Quyết nhi, ngươi có biết Phụ Hoàng gọi ngươi đến là vì chuyện gì không?
“Nhi thần không biết, xin Phụ hoàng nói rõ.” Tuy rằng Nam Cung Quyết đoán được một ít nhưng cũng không dám tự tiện kết luận.
“Quyết nhi, chuyện Mộng Khê, ngươi cũng nên suy nghĩ thoáng một chút, Mộng Khê đã đi, nhưng ngươi còn trẻ, đường còn rất dài….”
“Đa tạ Phụ hoàng quan tâm, nhi thần tự biết làm thế nào.” Kiếp này, ta quên mất bản thân mình cũng sẽ không quên Mộng Khê.
“Quyết nhi, ngươi là đứa con ưu tú nhất của Trẫm, cũng là Vua của một nước trong tương lai, thân thể Trẫm không tốt, tuổi cũng lớn, không nghĩ muốn tham dự quốc sự, Trẫm muốn mau chóng truyền ngôi cho ngươi…”
“Phụ Hoàng, nhi thần…”
Thanh Hoàng khoát tay áo, đánh gãy lời nói của Nam Cung Quyết: “Quyết nhi, nghe Trẫm nói hết đã, Trẫm biết ngươi cùng Mộng Khê như chim liền cành, trong thời gian ngắn không quên được nàng, nhưng là, ngươi sẽ trở thành Vua của một nước, ngươi có Quốc gia cùng thần tử của ngươi, không thể luôn luôn hãm mình trong bi thương cùng hoài niệm Lạc Mộng Khê, trong thời gian ngắn nhất ngươi phải điều chỉnh cảm xúc của mình, gánh vác toàn bộ trọng trách của Thanh Tiêu…”
“Phụ hoàng, rốt cuộc người muốn nói gì?” trong tiềm thức Nam Cung Quyết cảm giác được, có chuyện gì đó trong lời nói của Thanh Hoàng.
“Hôm qua, Công chúa Kính quốc đến Thanh Tiêu, ta chuẩn bị tứ hôn cho ngươi, để Tinh Tâm cùng ngươi vượt qua thời kì thống khổ này, Quyết nhi, quên đi Mộng khê, một lần nữa bắt đầu cuộc sống với Tinh Tâm đi.”
“Phụ hoàng, nhi thần…..”
“Người đâu, tuyên Tinh Tâm Công chúa.” không để ý đên phản đối của Nam Cung Quyết, Thanh Hoàng hạ mệnh lệnh.
“Vâng, Hoàng Thượng.” Thái giám lĩnh mệnh đi.
“Phụ hoàng, xương cốt Mộng Khê còn chưa lạnh, nhi thần liền thú người khác, ngoài miệng văn võ bá quan sẽ không nói gì nhưng trong lòng chắc chắn sẽ nghị luận.” Nam Cung Quyết lấy bách quan làm cớ, muốn Thanh Hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban.
“Huống chi, trong khoảng thời gian ngắn nhi thần không thể quên Mộng Khê, Tinh Tâm Công chúa gả cho nhi thần chẳng phải là ủy khuất nàng ta sao.” Ngoài Mộng Khê, Nam Cung Quyết ta ẽ không thú nữ nhân khác, vị trí Lạc Vương phi chỉ là của Mộng Khê.
“Quyết nhi, Trẫm hiểu được tâm tình của ngươi, Tinh Tâm là nữ hài tử ôn nhu thiện lương, rất am hiểu ý người, không kém Mộng Khê, ta Tinh Tâm Công chúa tưởng ngươi nhất định thích nàng.”
Cho dù hiện tại ngươi không thích nàng, một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ động tình với nàng.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Tinh Tâm Công chúa đến.” Nam Cung Quyết đang muốn phản bác, bên ngoài vang lên thanh âm Thái giám bẩm báo.
“Mời nàng tiến vào.”
Cửa Ngự Thư phòng bị đẩy ra, nữ tử mặc hồng y chậm rãi đi vào: “Tinh Tâm tham kiến Hoàng Thượng, Lạc Vương gia.”
“Tinh Tâm không cần đã lễ bình thân.”
“Tạ Hoàng Thượng.” Nữ tử đứng thẳng dậy, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt làm người ta kinh diễm, ánh mắt ẩn hiện nhu tình cũng ái mọ vô hạn, y phục màu hồng càng làm da thịt thêm trắng nõn, tinh tế.
Bước chân nhẹ nhàng, ngọc bội trên người rung động, vóc dáng duyên dáng yêu kiều, ánh mắt thâm tình thân thiết làm người ta bất tri bất giác hãm sâu vào đo.
Chỉ là Nam Cung Quyết gặp qua Lạc Mộng Khê dung nhan khuynh thành, bây giờ mỹ nhân nào ở trước mặt, Nam Cung Quyết hắn cũng không thấy đẹp.
“Lạc Vương gia.” Tinh Tâm Công chúa nhìn Nam Cung Quyết, ánh mắt ôn nhu bình tĩnh, ẩn hiện ý cười.
“Tinh Tâm Công chúa.” Ánh mắt Nam Cung Quyết nhìn sang một bên, mâu quang thâm thúy lạnh băng cũng sắc bén có chút đăm chiêu.
Ánh mắt vui sướng của Thanh Hoàng quét qua quét lại trên người Nam Cung Quyết cùng Tinh Tâm Công chúa: “Triệu công công, Trẫm mệt mỏi, trở về Dưỡng tâm điện, Quyết nhi, Tinh Tâm, các ngươi hảo hảo mà nói chuyện.”
Xem ra không cần Trẫm cường ngạnh chỉ hôn, Quyết nhi đối với Tinh Tâm cũng không phải là hoàn toàn không có cảm giác, Thanh Hoàng một lòng muốn kéo Nam Cung Quyết từ trong bi thương ra, sớm ngày kế thừa giang sơn.
Lần này liên hôn cùng Kính quốc, mục đích trong đó là để Tinh tâm kéo Nam Cung Quyết ra khỏi đau thương.
Cho dù Nam Cung Quyết không muôn thú, Thanh Hoàng cũng sẽ buộc hắn thú, nếu Nam Cung Quyết thật sự không thích Tinh Tâm, Thanh Hoàng sẽ tuyển phi trong cả nước cho Nam Cung Quyết.
nói ngắn gọn một câu, Nam Cung Quyết phải thú Vương phi, nhanh chóng quên đi Lạc Mộng Khê, nam tử hán đại trượng phu có cả thiên hạ, như thế nào lại đắm chìm trong tư tình nữ nhi.
Thanh Hoàng đi Dưỡng tâm điện nghỉ ngơi, trong Ngự Thư phòng chỉ còn lại hai người Nam Cung Quyết cùng Tinh Tâm Công chúa: “Tinh Tâm Công chúa, Bổn vương sẽ không thú ngươi.”
Nam Cung Quyết gọn gàng dứt khoát nói ra quyết định của mình, không chút quanh co lòng vòng vô nghĩa, không thích, không muốn thú, không cần lý do.”
“Là Tinh Tâm không tốt sao, làm Lạc Vương gia tức giận?” Tinh Tâm Công chúa mỉm cười, đáy mắt hiện lên tia ảm đảm.
“Tinh tâm tốt lắm, Vương phi của Bổn vương vừa mất, xương cốt chưa lạnh, Bổn vương không muốn lại thú người khác, huống chi….”
Rốt cuộc Nam Cung Quyết cũng nhìn về phía Tinh Tâm Công chúa, ánh mắt sắc bén giống như có thể nhìn thấu mọi người: “Theo như Bổn vương biết Kính quốc không có Công chúa gọi là Tinh Tâm.”
“Tinh Tâm không phải nữ nhi thân sinh của Kính Hoàng, mà là nghĩa nữ.” Biết tiếp theo Nam Cung Quyết muốn hỏi cái gì, không đợi hắn đặt câu hỏi, Tinh Tâm trực tiếp nói đáp án.
“Tinh Tâm biết chút y thuật, thời gian trước, Kính Hoàng du ngoạn bên ngoài bị bệnh nặng, trùng hợp gặp được Tinh Tâm, Tinh Tâm cứu Kính Hoàng.” Kính Hoàng vì đa tạ ân cứu mạng của Tinh Tâm mới nhận làm nghĩa nữ.
Kính quốc có nhiều tiểu quốc nhất, quốc lực lại không bằng một phần mười Thanh Tiêu, Nam Cung Quyết căn bản không để trong lòng, bất quá, theo lời nói cùng cử chỉ của Tinh Tâm Công chúa, Nam Cung Quyết cảm giác được: quốc gia nhỏ cũng không đơn giản.
“Nguyên lại Tinh Tâm Công chúa là ân nhân cứu mạng của Kính Hoàng, không biết trong nhà Tinh Tâm Công chúa còn người nào không?” đối với thân phận Tinh Tâm Công chúa, Nam Cung Quyết hoài nghi sâu sắc: “trước kia, Tinh Tâm Công chúa đã đến Thanh Tiêu sao?” Bổn vương có chút cảm giác là Tinh Tâm Công chúa nhìn thật quen mắt.
“từ nhỏ cha mẹ Tinh Tâm đã qua đời, là sư phụ nuôi Tinh Tâm lớn, một năm trước sư phụ qua đời, Tinh Tâm liền sông một mình.” Tinh Tâm Công chúa nói đơn giản làm sang tỏ thân thế của mình.
Ha ha, cha mẹ song vong, một cô nhi bằng hữu cũng không có, thật sự là thân thế trong sạch, làm người ta muốn cũng tra không được.
“Tinh Tâm từ nhỏ ở Kính quốc lớn lên, chưa bao giờ đến Thanh Tiêu, bất quá, Tinh Tâm từng cùng sư phụ đi Thiếu Lâm tự dâng hương, có nghe thấy Lạc Vương ở Thiếu Lâm tự dưỡng bệnh, có phải hay không Vương gia thấy Tinh Tâm ở Thiếu Lâm tự.
Lời nói này là giải thích việc Nam Cung Quyết thấy nàng quen mắt, cũng đội cái mũ mạo cao cho Nam Cung Quyết: Lạc Vương gia Thanh Tiêu trí nhớ thật tốt, ngay cả Tinh Tâm một bé gái mồ côi, gặp qua một lần cũng có ấn tượng a. Chương 127.7:
Tinh Tâm là Công chúa Kính quốc, thực lực Kính quốc không thể so sánh với Thanh Tiêu, cho dù Nam Cung Quyết cự tuyệt, nếu Kính Hoàng thông minh thì cũng chỉ biết nén giận, còn nếu hắn làm khó dễ Thanh Tiêu, nếu muốn chết, Nam Cung Quyết cũng không để ý đưa tiễn hắn một đoạn đường.
“Tinh Tâm Công chúa, Bổn vương với ngươi không thể có tình yêu, còn mời công chúa không cần khăng khăng một mực để tránh bỏ lỡ thời gian tốt đẹp.” nói xong, Nam Cung Quyết không chút do dự xoay người bước đi.
“Đợi chút.” Tinh Tâm vội vàng gọi Nam Cung Quyết lại, sắc mặt trắng bệch, hàm răng trắng đều cắn chặt môi dưới, trong đôi mắt đẹp chứa đầy lửa giận.
“Tinh Tâm Công chúa còn có việc gì sao?” Nam Cung Quyết dừng lại bước chân, nhưng không quay đầu, ngữ khí cao ngạo mang theo khinh thường. Cả kiếp này, trừ bỏ Mộng Khê, Bổn vương sẽ không yêu một nữ tử nào khác.
“Lạc Vương gia, Tinh Tâm bị đưa tới Thanh Tiêu là để hòa thân, là ý tứ của Phụ hoàng, nếu Vương gia đuổi Tinh Tâm, Tinh Tâm trở về chỉ sợ kết cục là…”
“Tinh Tâm Công chúa là ân nhân cứu mạng của Kính Hoàng, cho dù Bổn vương đuổi Công chúa về Kính quốc, Kính hoàng cũng không thể làm gì Tinh Tâm Công chúa, nếu không hắn sẽ là kẻ vong ân phụ nghĩa à.” Kính Hoàng là người thông minh, trong lòng hắn hiểu rõ, chính mình cần làm thế nào.
“Vì sao Lạc Vương gia không thích Tinh Tâm, là vì Tinh Tâm thua kém dung mạo tuyệt mỹ của Lạc Vương phi sao?” Lạc Mộng Khê dung nhan tuyệt thế đã sớm truyền khắp thiên hạ, Tinh Tâm nghĩ không biết cũng không được.
“Bổn vương luôn luôn không nhìn mặt mà bắt hình dong, ở trong lòng Bổn vương, ngươi là ngươi, Mộng Khê là Mộng Khê, căn bản là không cần so sánh.” Mộng Khê là người mà Bổn vương yêu nhất, mà ngươi, đối với Bổn vương ngươi chỉ là một nữ tử xa lạ mà thôi.
“Tinh Tâm Công chúa dung nhan xinh đẹp, công tử quý tộc theo đuổi không ít, vì sao công chúa lại một lòng phải gả cho Bổn vương?” Bổn vương không có ba đầu sáu tay, hơn nữa, Bổn vương đã có người yêu mến, một trái tim không thể có thêm người nào nữa.
“Tinh Tam được nhiều công tử quý tộc để ý nhưng không ai có thể làm tim TinhTâm đập thình thịch, Lạc Vương gia là người đầu tiên.” Có thể khiến Tinh Tâm động tâm, yêu thích.
“Bổn vương chỉ thích nữ tử có năng lực phi phàm, làm Vương phi của Bổn vương phải giúp đỡ được Bổn vương, xin hỏi, Tinh Tâm Công chúa có thể giúp Bổn vương được cái gì?”Nam Cung Quyết vẫn như trươc không quay đầu nói, vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng.
“Lạc Mộng Khê Vương phi của Bổn vương, võ công cao cường, đầu óc thông minh, năng lực phi phàm, rất chiều chuyện Bổn vương không ra mặt được nàng đều giúp đỡ Bổn vương làm thỏa đáng, Bổn vương thích nữ tử có năng lực, nhưng là Tinh Tâm Công chúa….”
Nam Cung Quyết xoay người, đánh giá Tinh Tâm Công chúa từ trên xuống dưới một lần: “Nhu nhu nhược nhược, tay trói gà không chặt, có thể giúp gì cho Bổn vương, tương lại Bổn vương là Vua một nước, quốc sự bận rộn, không có tâm trí quản lý hậu cung, nếu thú bình hoa về bị hái hoa tặc ngày đêm thương nhớ, Bổn vương cũng không có thời gian mỗi ngày thu thập cục diện rắc rối cho Công chúa.”
“Tinh Tâm không phải bình hoa, Tinh Tâm có thể giúp việc lớn cho Vương gia.” không chịu nổi Nam Cung Quyết chế nhạo, Tinh Tâm mở miệng phản bác.
“Phải không? Vậy mời Tinh Tâm Công chúa nói thử xem, có thể giúp Bổn vương cái gì? Trước đó nói rõ một chút, Vương phủ Bổn vương chuyên dùng đại phu là người Dược Vương cốc.”
ở trước mặt người Dược Vương cốc bày ra y thuật của Tinh Tâm Công chúa ngươi, múa rìu qua mắt thợ, vẫn là đừng nên lấy ra tránh cho bị mất mặt.
“Tinh Tâm có thể giúp Lạc Vương gia không phải là y thuật.” Tinh Tâm tràn đầy tự tin: “Tinh Tâm từng học một chút thuật chiêm tinh, có chút thành tựu, gần đây phát hiện thiên thượng tinh tượng có chút rối loạn.”
“Lạc Vương gia gần đây có cảm giác được, chính mình bị người giám thị, nhất cử nhất động của ngài, mỗi đường đi nước bước đều bị người ta phát hiện, sau đó, tương kế tựu kế, làm ngài lâm vào đường chết.”
“Đúng vậy, Tinh Tâm Công chúa biết đó là chuyện gì sao?” nguyên nhân là người khác đã biết trước kế hoạch của Bổn vương, Bổn vương tính toán sai mới không bảo vệ tốt Mộng Khê, làm hai mẫu tử nàng chết nơi thiên nhai.
“Mặc dù Tinh Tâm không tinh thông cái này nhưng lại biết một hai, không biết dựa vào nó có thể giúp được Lạc Vương gia hay không?”
Tinh Tâm tràn đầy tự tin, ánh mắt chạm đến ánh mắt Nam Cung Quyết không được tự nhiên. Quả nhiên là nữ tử thông minh, biết nắm chắc cơ hội, vì chính mình tranh thủ lợi ích.
“Tinh Tâm Công chúa, chuyện bây giờ, chúng ta không nói quanh co lòng vòng, Công chúa muốn điều kiện gì mới nói nguyên nhân cho Bổn vương?” Kế hoạch của Bổn vương luôn hoàn mỹ, người khác không có khả năng đoán trước, cũng không đánh trả Bổn vương một quân.
Nhưng là bây giờ, chuyện này phát sinh nhiều lần, Bổn vương lâm vào bị động, sớm mất đi quyền chủ động, vì báo thù cho Mộng Khê, Bổn vương phải mau chóng thoát khỏi cục diện này.