Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tân Trạm

Chương 966: Không giải thích

Biểu hiện của ông ta vô cùng kích động, giống như rất tủi thân vậy. Trên quảng trường, tất cả mọi người đều an tĩnh lại. Trong lòng bọn họ khá tò mò, chờ nghe cụ thể xem nguyên nhân là gì rồi mới đưa ra phán đoán của mình.

“Quốc Tuấn, con nói thử xem” Trương Thanh Long nhìn về phía Trương Quốc Tuấn.

Tân Trạm cũng nhìn chằm chảm đối phương tỏ vẻ hứng thú, anh muốn xem thử bọn họ có thể bày trò gì.

“Các vị, Tân Trạm căn bản không có tư cách đứng nhất, càng không có tư cách đứng ở đây”

Trương Quốc Tuấn cười nhạt, chỉ vào Tân Trạm rồi nói: “Thứ nhất, thực lực của người này rất cổ quái. Tôi và Đổng Thánh Tử đang thi đấu với anh ta, kết quả đột nhiên lại bị trận pháp của tháp Thông Thiên công kích, chẳng biết tại sao rơi ra khỏi trận pháp, mất đi tư cách.”

“Mẹ nó!” Đám người Diệp Thành nghe vậy bèn giận dữ: “Anh không đấu lại Tân Trạm để lấy Long Phượng Chi Lực, hơn nữa còn lo sợ bị Tân Trạm đối phó nên đã tự bày ra trận pháp”

Thế nhưng Trương Quốc Tuấn lại không để ý đến Diệp Thành, tiếp tục nhìn mọi người rồi nói: “Thứ hai, đó là số tầng của Tân Trạm khi lên tháp. Mọi người đều biết gia chủ Đổng đã từng lên đến tầng chín mươi lăm của tháp, mà mỗi một lần Thiên Kiêu Thịnh Hội thì người đứng đầu cũng chỉ có thể leo lên đến tầng chín mươi lăm mà thôi. Cho dù yếu lắm thì cũng phải leo lên đến tầng tám mươi lăm”

“Mà Tân Trạm chỉ lên đến tầng thứ tám mươi ba”

Trương Quốc Tuấn vừa nói lời này ra thì toàn bộ mọi người ở đây đều lập tức xôn xao.

Đối với những người hiểu một chút quy tắc của tháp Thông Thiên thì trên mặt đều lộ vẻ khó tin.

Dù sao trước đây Tần Trạm cũng đã lộ ra thực lực mạnh như vậy.

“Tân Trạm, mặc dù cậu đã giết chết con trai Thiên Cửu của tôi nhưng tôi cũng phải nói mấy lời công đạo” Lúc này, gia chủ Đổng mở miệng nói: “Với thực lực của cậu thì ít nhất có thể leo lên đến tầng chín mươi, tại sao lại kẹt ở tầng tám mươi ba chứ?”

“Lý luận này… mẹ nó!” Diệp Thành hừ lạnh nói: “Cuối cùng chẳng phải Tân Trạm đã leo lên đến tầng chín mươi chín đó sao?”

Thế nhưng Diệp Thành nói xong, trong lòng lại hơi giật mình, thầm kêu không tốt Đầu óc của mọi người càng mơ hồ hơn, không phải tầng tám mươi ba sao? Tại sao lại đổi thành tầng chín mươi chín rồi “Không sai” Ánh mắt Trương Quốc Tuấn sáng lên, cười to nói: “Anh cũng đã nói đột nhiên Tân Trạm từ tầng tám mươi ba lập tức nhảy đến tầng chín mươi chín rồi đấy thôi. Tôi dám hỏi mọi người ở đây, phàm đã tham gia Thiên Kiêu Thịnh Hội, nếu lên được tháp Thông Thiên thì trước nay đã từng xuất hiện loại chuyện này chưa?”

“Hơn nữa sau khi Tân Trạm ra ngoài, mặc dù hơi có thương thế nhưng Thần Thú Chỉ Lực lại không hề có một chút hao tổn nào. Điều này là bình thường sao?”

Trương Quốc Tuấn nói xong mấy câu này lại khiến cho toàn bộ mọi người lâm vào trầm mặc Trong lời nói của anh ta có chút vấn đề đáng phải suy ngẫm, chuyện Tân Trạm thăng tầng một cách đột ngột như vậy, đúng là khó giải thích mà.

Loại chuyện này, chẳng những chưa bao giờ nghe thấy, hơn nữa còn không hợp với lẽ thường nữa.

“Mọi người còn không biết sao? Tân Trạm có một loại thuật pháp thần bí, chỉ cần chạm được vào huyễn thú thì cho dù huyễn thú mạnh mẽ thế nào cũng đều bị diệt vong. Cho nên, tôi hoài nghỉ lần này, căn bản Tân Trạm đã dùng một ít thủ đoạn để ăn gian”

Thấy mọi người đã bắt đầu đưa ánh mắt hoài nghỉ nhìn về phía Tân Trạm, Trương Quốc Tuấn lại càng thêm dầu vào lửa.

“Trong thí luyện, đáng sợ nhất chính là huyễn thú, tôi chưa từng nghe nói có người vừa chạm vào đã có thể giết chết được bọn chúng”

“Cho dù bảo vật của thí luyện cũng tuyệt đối không thể nào mạnh như vậy được, chuyện này không phù hợp với lẽ thường”

Quảng trường lập tức ồn ào náo động rung trời, trên gương mặt mọi người đều tràn ngập vẻ nghỉ ngờ.

“Đương nhiên, đây là lời nói một phía từ tôi mà thôi. Tân Trạm, anh có thể giải thích một chút thử xem. Nếu như anh giải thích hợp lý thì tôi đồng ý xin lỗi anh ngay tại đây”

Trương Quốc Tuấn nói xong thì trưng ra vẻ mặt giêu cợt nhìn Tân Trạm.

Tân Trạm khẽ nhíu mày, hơi lắc đầu.

Đối phương bịa chuyện như vậy, đừng nói là anh sẽ không giải thích với mọi người. Cho dù giải thích cũng không có nhân chứng để chứng minh, bọn họ vẫn sẽ tìm ra đủ loại phương thức để nghi ngờ anh.

“Tôi không có bất kỳ lời giải thích nào cả.” Tân Trạm nói.

Khóe miệng anh cong lên một nụ cười, cũng nhìn vào những người ở đây, xem xem rốt cuộc bọn họ có thể dùng đến những thủ đoạn vô sỉ như thế nào.

Ầm!

Câu trả lời ngắn gọn của Tân Trạm tựa như viên đá lớn ném xuống mặt hồ yên tĩnh, lập tức dậy lên muôn ngàn cơn sóng.

Theo phần lớn mọi người ở đây, không giải thích thì đồng nghĩa với việc trong lòng có điều mờ ám.

Đương nhiên cũng có người lý trí, cho rằng Tân Trạm có chuyện khó nói. Thế nhưng bây giờ hai bên đều có lý, kết quả cuối cùng nên quyết định thế nào đây?

“Nếu như đám người Tân Trạm bị tước đoạt tư cách, vậy thì hạng nhất Thiên Kiêu Thịnh Hội lần này sẽ là ai đây?”

“Nếu để Tân Trạm đứng nhất thì anh ta phải xóa bỏ nghỉ ngờ này như thế nào?”

Tất cả mọi người đều ồn ào bàn luận.

Vì  thế, mọi người cảm thấy nên quyết định ra sao?” Trưởng lão Tuân nhìn về phía Trương Thanh Long rồi nói: “Ông cũng biết một khi thí luyện đã đóng kín thì sẽ không thể mở lại được”

“Đương nhiên tôi biết, nhưng mà tôi cũng có một biện pháp khác” Trương Thanh Long khẽ mìm cười, trước khi đến đây, ông ta cũng đã nghĩ cách xong rồi “Chuông Thiên Kiêu”

Ông ta chỉ vào chuông lớn đang treo lơ lửng thật cao trên quảng trường kia rồi nói: “Các vị, mỗi một lần Thiên Kiêu Thịnh Hội, người thẳng cuộc cuối cùng đều là người gõ được chuông nhiều nhất. Nếu bây giờ chuyện phát sinh biến hóa, vậy thì cứ lấy việc gõ chuông quyết định thắng bại đi, chuyện này rất công băng mà”

Nghe vậy, không ít người khẽ gật đầu, chấp nhận lý luận này.

Thế nhưng cũng có một số người nhíu mày, nếu như bây giờ gia tăng thêm một phân đoạn này, vậy thì cũng tương đương với việc thêm một khảo nghiệm cho những người tham gia.

“Lấy chuông quyết định thứ hạng, bọn họ tính toán hay thật đấy”

Tân Trạm thoáng ngẩng đầu lên nhìn chuông lớn kia, ánh mắt hơi nghiền ngẫm.

Trước kia đám người Đổng Thiên Thành, Trương Quốc Tuấn và Nghiêm Trác Văn là bị anh đánh bại, ngay cả top mười cũng không vào được.

Thế nhưng nếu như bây giờ gõ chuông thì bọn họ lại có tư cách một lần nữa, đám gia tộc Tông Môn Ẩn Giới này đúng thật là vô sỉ mà.

“Thật là hài hước nhỉ? Bây giờ Tân Trạm đang bị thương, ông lại bảo cậu ấy thi đấu với đám người Trương Quốc Tuấn sao?” Diệp Thành cười lạnh nói.

“Cứ làm như ông đây ham khen thưởng của các người lắm vậy, cùng lãm thì không cần nữa thôi” Lạc Việt Ban cũng cả giận nói.

“Đừng xúc động”

Chúc Diêu lắc đầu nói: “Nếu như chúng ta thật sự không cần thì chứng tỏ trong lòng có chuyện mờ ám”

“Như vậy… ở lại đây để bị làm nhục, đi thì chúng ta làm chuyện mờ ám, bọn họ ức hiếp người khác quá rồi đấy” Lạc Việt Ban tức giận đến mức suýt chút nữa đã hộc máu.

“Mọi người yên tâm, đừng nóng nảy. Đây cũng chỉ là lời nói một phía của Trương Thanh Long mà thôi, hơn nữa so tài thế nào cũng không nhất thiết phải quyết định vào lúc này mà”

“Chuyện này để bàn lại sau đi” Trưởng lão Tuân nhìn chăm chằm vào Tân Trạm.

Trận chiến Thiên Kiêu lại kết thúc vội vàng, không rõ ràng như vậy.

Sau khi trưởng lão Tuân rời đi thì đồng thời cũng có rất nhiều trưởng lão Vấn Tông đi theo, cùng nhau ngồi lại thương nghị chuyện này.

Ai đứng thứ nhất, Có người cho rằng là Tân Trạm, cũng có người nói là Trương Quốc Tuấn, còn có người lại cảm thấy là Triệu Lam Sơn.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!