Chương 950: Tự phá Tinh Mang
“Tân Trạm, anh còn nhớ lúc ở Cung Điện Hỏa Diễm, lúc trước đối phó với Nghiêm Trác Văn, là ai đã giúp anh không?” Triệu Lam Sơn nghiền nghẫm nhìn chằm chẵm Tân Trạm, âm trầm cười nói.
“Anh hẳn là không quên, lúc trước nếu không phải anh đột nhiên xuất hiện, lông Phượng Hoàng còn có thể là của ai nữa?”
Triệu Lam Sơn cố làm ra vẻ huyền bí nói.
“Còn tiếp tục nói nhảm, tôi sẽ lập tức giết anh” Tần Trạm nhíu mày, lạnh lùng mở miệng “Được thôi, tôi sẽ cho anh xem những đứa nhóc đáng thương này” Triệu Lam Sơn cười to vài tiếng, anh ta năm tay lại trên hư không.
Nhất thời bên cạnh anh ta xuất hiện một cái lồng giam màu đen, trong đó hơn mười con chuột lửa đang phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Tý Lam đang ngủ say trên người Tân Trạm, nghe được thanh âm liền giật mình tỉnh lại, nó bay ra khỏi người Tân Trạm, nhìn thấy cha và anh chị em của mình, không nhịn được kích động thét chói tai.
“Thật là đáng thương, vì giúp anh mà bây giờ lại rơi vào trong tay tôi, tôi vung ngón tay lên, tất cả những vật nhỏ này đều xong đời ngay”
Triệu Lam Sơn nhịn không được cười to, anh ta quơ quơ lồng giam này, lập tức vài đạo linh khí xuất hiện, đánh vào trên cơ thể chuột lưta, khiến chúng nó không khỏi phát ra tiếng kêu đau đớn.
“Anh thật vô sỉ, lấy yêu thú đến uy hiếp Tân Trạm” Chúc Diêu nhíu mày, lúc đó cô ta cũng ở cùng với Tân Trạm trong Cung Điện Hỏa Diễm, cũng gặp qua đám chuột lửa này.
Nhưng không nghĩ tới, Triệu Lam Sơn còn không buông tha những yêu thú nhỏ yếu này.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ai nấy đều mang vẻ mặt phức tạp.
Là một Thiên Kiêu, dùng loại thủ đoạn nhỏ này để đối phó người khác thì thật sự không còn mặt mũi để lên tiếng mà bàn nữa rồi.
“Ha ha, mặc cho các người nói như thế nào cũng được, tóm lại những con chuột nhỏ này vận khí quá kém, tự nhiên lại lựa chọn giúp anh, vì thế chúng phải bỏ mạng thôi”
Triệu Lam Sơn nở nụ cười lạnh, đã hoàn toàn bỏ qua thể diện.
“Anh muốn thế nào, nói thẳng đi” Tân Trạm nheo mắt, trấn an Tý Lam.
Gia đình chuột lửa này quả thực đã giúp mình, mà bây giờ cũng là bởi vì mình nên mới bị Triệu Lam Sơn bắt đi.
Tân Trạm rất khó tưởng tượng, những ngày qua, những đứa nhóc này bị bao nhiêu tra tấn cùng ngược đãi mới có thể trở nên tiều tụy bất an như thế.
Bọn chúng vì mình mới bị bắt, bất luận như thế nào, Tân Trạm cũng không thể làm ngơ được.
“Rất đơn giản, tôi cũng không phải là người không nói đạo lý, anh chỉ cần đập nát tất cả tỉnh mang rồi cùng tôi đánh một trận, tôi sẽ nhanh chóng thả những yêu thú này ra” Triệu Lam Sơn nhẹ nhàng nói.
“Thật vô liêm sỉ, tinh mang đều vỡ nát thì Tân Trạm khó mà khống chế thần thú, làm sao đánh với anh”
“Triệu Lam Sơn anh chỉ có chút bản lĩnh này thôi à, lấy yêu thú uy hiếp, thật sự là khiến tôi nhìn thấu phong cách của nhà họ Triệu các người đấy”
Mấy người Diệp Thành vô cùng tức giận, chỉ vào Triệu Lam Sơn mà điên cuồng mảng.
Nhưng mà da mặt Triệu Lam Sơn dày như tường thành, không chút động đậy.
“Anh cho rằng tôi phá vỡ tinh mang rồi, anh có thể thắng tôi sao?” Tân Trạm nhìn chăm chăm Triệu Lam Sơn lạnh lùng nói: “Đến bây giờ anh cũng không biết, anh và tôi thực sự chênh lệch đấy”
“Ha ha, nói những thứ này không có ý nghĩa gì, anh đã tự tin như thế, vậy thì phá vỡ chúng đi rồi cùng tôi chiến một trận thôi nào.”
Triệu Lam Sơn hừ lạnh nói.
“Tôi có thể làm như anh mong muốn, nhưng tôi không tin tưởng nhân phẩm của anh, anh thề đi” Tân Trạm nói.
Chỉ có thề, anh mới có thể đáp ứng điều kiện của Triệu Lam Sơn.
“Anh thật đúng là ngông cuồng”
Triệu Lam Sơn híp mắt, trước đó anh ta chỉ là thăm dò, nhưng phản ứng của Tân Trạm lại ngoài dự đoán của anh ta Chẳng lẽ Tân Trạm cho rằng, anh ta mất đi lực lượng quan trọng nhất, còn có thể thẳng mình sao?
Sau đó, Triệu Lam Sơn mở miệng lập lời thề, trào phúng nhìn Tân Trạm.
“Đến lượt anh rồi”
“Tân Trạm, đừng kích động chứ”
Đối mặt với ánh mắt lo lắng của đám người Diệp Thành, Tân Trạm chỉ cười cười, sau đó phóng người lên.
Đa số Khí tinh thần tràn ngập ra, phiêu tán vào hư không.
“Tám viên tinh mang trên đỉnh đầu anh dân dần tắt, trong ánh mắt kích động của mọi người, cứ như vậy anh đã phá toàn bộ tinh mang.
Triệu Lam Sơn có một điểm nói không sai, nếu không có chuột lửa hỗ trợ, bản thân anh có thể sẽ không dễ dàng có được con Phượng Hoàng này, sau đó cũng khó có thể thoát khỏi sự truy sát của Triệu Lam Sơn.
Người giúp tôi một, tôi báo lại gấp đôi, lấy số tinh mang này đổi lấy tính mạng một nhà chuột lửa, Tân Trạm cũng không chút do dự.
Nhưng mà hành động này ở trong mắt mọi người, lại khiến trong lòng họ cảm thấy vô cùng phức tạp.
Chuột lửa chỉ là vài con yêu thú không hiểu tiếng người mà thôi, rất nhiều người căn bản sẽ không để ý đến sinh mệnh của đám yêu thú này.
Mà Tân Trạm lại nguyện ý mạo hiểm cứu giúp chúng.
Có thể thấy được phẩm hạnh của anh so với Triệu Lam Sơn quả thực là khác biệt như giữa trời với đất.
Nhưng ở giới võ đạo chính là tàn khốc như thế, mặc cho đức tính như thế nào, chính trực.
hay là đê tiện, đều phải dựa vào kết quả cuối cùng nói chuyện, Tân Trạm tự phá đi tinh mang, tiếp theo sợ là khó mà chống lại được Triệu Lam Sơn.
“Triệu Lam Sơn, tôi đã làm được, tuân thủ lời hứa với anh” Sau khi làm vỡ vụn tinh mang, Tân Trạm nhìn Triệu Lam Sơn.
“Như anh mong muốn”
Triệu Lam Sơn nở nụ cười lạnh lùng, anh ta vung tay lên, lồng giam màu đen bị phá vỡ, tất cả chuột lửa đều trốn thoát ra ngoài.
Chúc Diêu đi tới, bao bọc chúng lại rồi bảo VỆ.
“Tân Trạm, tôi thật sự rất bội phục sự lương thiện của anh, ngay cả ân tình của yêu thú cũng ghi tạc trong lòng, nhưng người lương thiện thường chết nhanh hơn đấy”
Đôi mắt Triệu Lam Sơn hiện lên vẻ dữ tợn, thanh kiếm dài màu vàng được rút ra, ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên hiện ra.
“Trương Quốc Tuấn, Đổng Thiên Thành, cùng xông lên!”
Anh ta hét lớn một tiếng, Kỳ Lân cũng đã khôi phục một ít thực lực lại lần nữa hiện thân.
Triệu Lam Sơn chân đạp Kỳ Lân, hướng về phía Tân Trạm vung kiếm đâm tới.
Mà gần như đồng thời, Trương Quốc Tuấn và Đổng Thiên Thành cũng xuất ra thần thú, ba người cùng tấn công Tân Trạm.
Đôi mắt Tân Trạm híp lại, Thanh Long xuất hiện dưới chân, anh đạp chân cưỡi lên Thanh Long, hướng phía bầu trời phóng đi “Tôi xem anh có thế chạy đi đâu!” Triệu Lam Sơn rống giận, ba người hóa thành tia sáng, lao thẳng tới “Hiểu Điệp, Thải Phượng” Cô gái váy đen thấy thế, đột nhiên mở miệng Phương Hiểu Điệp gật đầu, triệu hồi ra Thải Phượng linh thú.
“Chị Tô Uyên, cẩn thận”
Nhìn cô gái váy đen giống như khống chế Thải Phượng phóng lên cao, Phương Hiểu.
Điệp không khỏi kêu to.
“Tô Uyên? Hiểu Điệp cô nói cô ấy là Tô Uyên?” Diệp Thành sững sờ nói.
Anh ta nhìn về phía bầu trời, đường ánh sáng kia biến mất ở sâu trong bầu trời.
“Chúng ta không có thần thú linh thú, căn bản không đuổi kịp bọn họ” Lạc Việt Ban nói: “Nhưng mà có Tô Uyên ở đây, Tân Trạm cũng chưa chắc sẽ thua đâu”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!