Chương 922: Thật thật giả giả
Hàn Cửu Thiên cúi đầu nhìn xuống, rút hết toàn bộ hơi thở của Tân Trạm rồi dự định cắt lấy đầu của anh để làm kỉ niệm. Nhưng ngay lúc Hàn Cửu Thiên đưa tay ra thì toàn thân anh ta cứng đờ.
Thi thể Tân Trạm đang năm chết ở dưới tay anh ta lại phát ra từng luồng ánh sáng đặc biệt. Lúc này đây khuôn mặt cùng cơ thể của Tân Trạm giống như sóng nước bắt đầu gợn lên rồi sục sôi dữ dội biến thành một màu đen u ám và cuối cùng là biến thành một con rối.
“Sao lại thế này?”
Hàn Cửu Thiên ngẩng phắt đầu lên nhìn vào không trung, trong đầu anh ta như có hàng nghìn hàng vạn tiếng sấm nổ tung vậy.
Người mà bọn họ giữ trong tay lại là một con rối sao?
Đột nhiên anh ta nhớ tới câu nói nửa đùa nửa thật của Tân Trạm trước đây: “Thật thật giả giả, ai mà biết được”
Hàn Cửu Thiên nghĩ chỉ có anh ta mới giở trò thôi chứ ai dè Tân Trạm cũng giở trò với anh ta, hơn nữa lại còn thâm sâu khó lường hơn cả anh ta nữa.
Tân Trạm làm được chuyện này vào lúc nào chứ? Hơn nữa Tân Trạm thật đang ở đâu?
“Cẩn thận” Đột nhiên Hàn Cửu Thiên quay về phía Nghiêm Trác Văn gào to lên.
Lúc này Nghiêm Trác Văn cũng trố mắt như không tin nhưng rõ ràng là Tân Trạm đã xuất hiện ngay phía sau Nghiêm Trác Văn.
Vẻ mặt của Tân Trạm rất lạnh lùng, khí tức vây quanh anh cuồn cuộn. Trong chớp mắt những tia sáng màu vàng chiếu sáng khắp cung điện. Nghiêm Trác Văn quay đầu lại chỉ nhìn thấy những tia sáng đó từ từ chạy đến đồng tử của anh ta.
“Thánh nhân chỉ quyền” Tân Trạm hét lớn rồi tung một chưởng mạnh mẽ đánh vào người Nghiêm Trác Văn.
Chỉ nghe thấy Nghiêm Trác Văn hét lên rồi cơ thể anh ta giống như một bao cát bị hất văng, bay ầm ầm trong không trung rồi một tảng đá trong đại điện bị nổ tung tóe tạo thành một cái hố to và sâu.
Đây chính là bí pháp cung Xa Nhật.
Tân Trạm cũng bay theo sau, lấy ra một cây cung màu đen bản liền sáu cây tên Hàn Cửu Thiên cũng đành phải ẩn nấp để tránh những mũi tên đó.
Tân Trạm nhếch miệng cười, vừa ôm Chúc Diêu đang hôn mê vừa bay đến đá văng cánh cửa vừa nói: “Tạm biệt, tôi đi trước đây.”
“Chết tiệt, giết chết anh ta đi”
Nghiêm Trác Văn bay từ bên trong ra, anh ta thở hồng hộc và miệng thì đầy máu nhìn theo Tân Trạm thoát ra ngoài mà tức giận gầm lên. Hàn Cửu Thiên cũng đỏ gay mặt mũi vì tức giận mà không làm gì được. Bọn họ tưởng rằng đã có thể lấy được báu vật rồi mà cuối cùng lại bị Tân Trạm nhảy ra phá hỏng mọi kế hoạch Hai người họ liền xuất ra toàn bộ sức lực hóa thành ánh sáng lấp lánh đuổi theo Tân Trạm.
Ba người bay xuyên qua một đống cung điện đền đài, phát ra một đường linh khí mà đánh nhau bên trong đó rồi lại bay nhanh về phía biển lửa.
Tần Trạm ôm Chúc Diêu, vì anh bay với tốc độ rất nhanh nên tiếng gió vẳng lại vù vù bên tai. Có lẽ vì Chúc Diêu bị phong ấn tu vi nên cái khăn che mặt của cô ta dần dần bị gió thổi tốc lên.
Tân Trạm hơi vã mồ hôi, vội vàng đánh ra một đường linh khí để duy trì vòng bảo hộ ngăn trận gió lại.
Mặc dù anh rất có hứng thú muốn nhìn thấy khuôn mặt thật của Chúc Diêu ở phía sau cái khăn che mặt kia là như thế nào nhưng anh không phải là kẻ lợi dụng người khác đang hôn mê mà nhìn lén họ.
“Tân Trạm, anh còn sống sao?”
Anh vừa bay lên thì Chúc Diêu cũng từ từ tỉnh lại, khi cô ta nhìn thấy Tân Trạm đang sờ sờ trước mắt mình thì không khỏi sửng sốt.
Rồi sau đó cô ta phát hiện bản thân đang bị Tân Trạm ôm trước ngực, hai người thân thể liền kề thì lập tức đỏ mặt.
Từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên cô ta tiếp xúc thân thể liền kề với một người đàn ông như vậy. Nhưng cô ta cũng biết bản thân đã bị Nghiêm Trác Văn phong ấn tu vi nên Tân Trạm chỉ còn cách này để bảo vệ cô ta mà thôi.
“Đương nhiên rồi, nếu bị bọn cặn bã như vậy giết chết thì đúng là thiệt thòi cho tôi quá”
Tân Trạm khẽ cười quay lại nhìn thoáng qua thấy hai người kia vẫn không ngừng đuổi sát theo sau rồi lại nhìn về biển lửa trước mặt mà nói: “Giữ cho chặt nha, chúng ta phải nhảy xuống dưới: Chúc Diêu gật đầu, Tân Trạm thả người nhảy xuống bay thẳng vào trong biến lửa.
Nghiêm Trác Văn cười nhạt: “Chỉ là ngọn lửa này mà anh cho rằng có thể gây khó khăn cho chúng tôi sao?”
Anh ta và người thanh niên mặc áo đen cũng đã từng rơi vào ngọn lửa này, lúc đó thực lực của hai người ngang nhau và đủ để ngăn chặn được ngọn lửa.
“Tân Trạm ở trong Hỏa Diệm Sơn sẽ có ưu thế hơn so với chúng ta, tốt nhất hãy dùng bảo bối kia của anh đi” Hàn Cửu Thiên có thể cảm nhận được ngọn lửa đang cháy cuồn cuộn, bọn họ càng đi xuống gần thì ngọn lửa kia càng mãnh liệt thì nhíu mày nói: “Tôi cũng đã thả con quạ phong ấn của tôi, vậy sao anh còn tiếc rẻ gì con rồng lửa của anh chứ?”
Nghiêm Trác Văn khẽ hừ một tiếng, cũng biết Hàn Cửu Thiên nói không sai nên anh ta giơ tay lên thì lập tức từ trong không trung có một luồng khí màu đỏ thãm bay ra, rồi sau đó hướng về biển lửa mất hút.
Luồng khí màu đỏ thãm đó di chuyển rất nhanh, chỉ trong vài giây đồng hồ nó đã há mồm cần nuốt ngọn lửa sạch sẽ rồi gầm rú lên một hơi trong không trung. Bất ngờ cơ thể nó tăng vọt lên hóa thành một con rồng lửa Nghiêm Trác Văn lại chỉ tay về phía Tân Trạm thì con rồng lửa gào rít rồi bay đi về phía Tần Trạm mà đuổi theo anh. Vừa bay nó vừa há mồm phun ra những cột lửa khổng lồ.
Cứ như vậy, Tân Trạm bị con rồng lửa quấy rầy nên tốc độ cũng bị chậm lại.
“Con súc sinh chết tiệt này” Tân Trạm nhướn mày, đánh ra ngọn lửa màu xanh lam khiến cho con rồng lửa hơi sợ mà lui dần về phía sau.
Nhân cơ hội đó mà Tần Trạm cất cao giọng nói: “Nghiêm Trác Văn, Hàn Cửu Thiên.
Tôi tặng cho hai người một báu vật”
Tân Trạm nhìn Chúc Diêu, lúc trước hai người đã từng luyện thần giao cách cảm với nhau nên không cần nghe thấy Tân Trạm nói gì thì Chúc Diêu cũng hiểu liền gật đầu bèn cất một đường qua cánh tay trằng nốn của cô ta. Lúc này một dòng máu tươi chảy ra đông lại thành những viên huyết châu “Ai muốn lấy được huyết châu thì đi đi”
Tân Trạm nói xong thì bấm tay bản những viên huyết châu đó về phía biển lửa, những viên huyết châu này được bao quanh bởi một lớp linh khí.
Điều này khiến cho Nghiêm Trác Văn và người thanh niên mặc áo đen đều sửng sốt.
Ánh mắt Nghiêm Trác Văn lóe lên sự căm giận rồi dặn dò: “Anh đi bắt Tân Trạm, còn tôi đi lấy huyết châu”
Hàn Cửu Thiên cười lạnh lùng nói: “Tôi đi lấy huyết châu mới đúng, còn anh đi bắt Tân Trạm đi”
Tân Trạm nghe vậy thì cười nhạt, quả nhiên không ngoài dự tính của anh. Hai người bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác, nếu đôi bên cùng có lợi thì vẫn kiềm chế lẫn nhau để duy trì sự hài hòa nhưng nếu một trong hai người ai mà lấy được viên huyết châu trước thì người còn lại sẽ bị mất quyền lợi nên không ai chịu nhường ai.
“Chúng ta thoát được sự truy đuổi của bọn họ nhưng lại mất đi báu vật rồi” Chúc Diêu thở dài nói.
Tân Trạm lắc đầu cười, đương nhiên anh sẽ không tốt bụng đến mức đưa báu vật cho người khác một cách dễ dàng như vậy. Khi Tần Trạm nhìn thấy hai người Nghiêm Trác.
‘Văn càng ngày càng tới gần viên huyết châu thì trong ánh mắt của anh thoáng hiện lên vẻ giễu cợt.
“Nổ” Tân Trạm khẽ quát một tiếng thì viên huyết châu kia khẽ rung rung rồi trong chớp mắt đã bị nổ tung.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!